Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Tâm sự của Thái tử


trước sau

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin! Quả đúng là làm trò cười cho thiên hạ! Nàng giết người trước mặt vua, chết cũng không nhận tội không nói, còn đòi khen thưởng? Sau một hồi im ắng…

Ninh Kham đột nhiên cười ha ha! Ông ta cười vui vẻ như vậy, đến mức không ai dám đi phản bác Ninh Tương Y ở thời điểm này, dường như đã lâu rồi ông ta không thoải mái như vậy, nét mặt tràn ngập nét cười!

Đứa bé lanh lợi thông tuệ như này, ông †a thật sự không cách nào không thích! “Ngươi nói đúng, trẫm chính là vương pháp! Trâm muốn ban thưởng ai thì ban thưởng!

Thường Thịnh!” “Có nô tài.” “Truyền ý chỉ của trẫm, phong thất công chúa làm Triêu Dương công chúa, ban thưởng Vô Cực điện, ban thưởng cửu hoàng tử Thái Hòa điện, chuyển ra khỏi lãnh cung ngay hôm nay!”

“Nô tài… Tuân chỉ!” Thường Thịnh hít một hơi lạnh trong lòng, Vô Cực điện chính là nơi ở khi Hoàng đế vẫn là hoàng tử, vậy mà ban cho thất công chúa, còn phong hào Triêu Dương, chắc hẳn ý chỉ này đưa xuống, đêm nay có rất nhiều người không ngủ được.

Không nói trong lòng những người này ghen ghét thế nào, Ninh Úc lại không vui, nó thấy, nơi nào có Ninh Tương Y là chỗ tốt nhất, nó không hề muốn rời đi.

Nghe thấy ý chỉ của Hoàng đế, Ninh Tương Y thở dài một hơi! Nàng cười đắc ý với Ninh Úc gần nhất, đang định nói gì, mắt tối sầm lại, ngất đi! Vừa rồi, nàng gắng gượng dựa vào một hơi thở, hiện tại đã thắng, rốt cuộc không kiên trì nổi nữa.

“Hoàng tỷ!” Ninh Úc hoảng sợ muốn ôm nàng, nhưng chính nó cũng bị thương nặng, làm sao ôm được, hai người cùng ngã vật xuống đất! Nhìn thấy bộ dạng nàng không còn sức sống, Ninh Úc chỉ cảm thấy trời đất bỗng đỏ ngầu!

Nếu như nàng không còn có thể mở đôi mắt đó ra nữa, nếu như nàng không còn cách nào cười với nó nữa, như vậy những gì nàng giành được có ích gì? Ninh Úc nửa ôm nàng, hai mắt càng đỏ hơn! Hoàng đế sốt ruột, vội nhíu mày: “Thái y! Đi, truyền thái y mau chóng vào cung!”

Người xung quanh loạn cả lên, vội vã rời đi, mà Ninh Úc như thể không nghe thấy gì, trước mắt nó chỉ nhìn thấy bờ môi trắng bệch và khuôn mặt yếu ớt của Ninh Tương Y, vết máu kết vảy trên mặt bị nước mắt nó lau đi.

Hoàng tỷ, Ninh Tương Y…

Người này, chính là tất cả của nó.

* Không nhắc đến Ninh Úc nào đau lòng như thế, Thiện ngự y nhìn thấy dáng vẻ của Ninh Tương Y, không quan tâm nam nữ khác biệt gì nữa, còn tiếp tục như này, chưa chắc đã giữ được mạng!

Ninh Kham cũng thầm kinh hãi! Vết thường trí mạng trên người Ninh Tương Y khoảng mười hai chỗ, rất khó tưởng tượng trước đó đứa bé mười tuổi này cố nén cơn hôn mê to giọng đàm phán với ông ta như nào!

Khuôn mặt đó huênh hoang bá đạo, chẳng lẽ con bé không biết đau sao? Ninh Kham cảm thấy khi ông ta mười tuổi cũng không làm được như thế, nếu Ninh Tương Y là bé trai, chỉ sợ ông ta phải nhức đầu rồi, nhưng bây giờ nhìn nàng chỉ còn hơi thở mong manh, Ninh Kham chỉ có đau lòng.

Lúc trước Tuyết phi vừa chết, ông ta coi Ninh Tương Y là con hoang, trực tiếp đày vào lãnh cung, về sau không phải không hối hận, nhưng cảm giác đó rất nhạt, hoàng cung này quá lớn, một đứa bé chết đi không đáng kể chút nào.

Ông ta không ngờ rằng đứa bé này có thể xuất hiện mạnh mế trước mặt ông ta như vậy, khiến ông ta chấn động, mềm lòng, ngay cả trừng phạt cũng không làm được, suy cho cũng vẫn kiên cường như mẹ nàng, hơn nữa… còn xuất sắc hơn mẹ nàng nhiều.

Toàn bộ quá trình Ninh Úc luôn ở bên Ninh Tương Y, Hoàng đế ra lệnh cũng không nghe, Hoàng đế mềm lòng nó và Ninh Tương Y sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, bèn tùy nó, cho nên nó tận mắt nhìn thái y cởi y phục của nàng thế nào, xử lý nàng như búp bê vải rách rưới.

Từng vết thương rất sâu, đều là vì nó để lại…

Nàng tốt đẹp như vậy, vì sao trên thế giới này còn có kẻ dám ra tay độc ác với nàng như vậy? Cả quá trình cứu chữa tựa như lăng trì với Ninh Úc!

Nó nắm

chặt tay Ninh Tương Y, ngày bình thường, nàng bị côn trùng cắn cũng yếu ớt hồi lâu, đòi nó dỗ, nàng cực kì sợ đau, hận không thể mọi người biết một chút vết thương nhỏ, Ninh Úc thực sự không tưởng tượng nổi nàng chịu nhiều vết thương như vậy sẽ đau đến cỡ nào!

Nếu có thể, nó hi vọng những vết thương này chuyển hết lên người nó, thì áy náy đau đớn trong lòng mới có thể nguôi bớt đi.

Thái y thấy Ninh Úc chỉ bôi thuốc qua loa, không tán thành: “Điện hạ, miệng vết thương của người phải băng bó lần nữa mới được.” Ninh Úc lại không hề nhìn ông ta, chỉ nhìn thấy khuôn mặt được rửa sạch càng tái nhợt hơn của nàng, đưa thay sờ sờ, xác định nàng còn sống.

Nàng… Chính là toàn bộ thế giới của nó.

* Sau khi Hoàng hậu hồi cung giận dữ đập hết những gì nhìn thấy trước mắt! Bà ta không cam tâm! Đứa con hoang đó! Mẫu thân có thể được đế vương sủng ái thì đã đành, dựa vào cái gì mà đứa con hoang như nó cũng có thể được Hoàng đế thiên vị?!

Triêu Dương công chúa! Vì sao một đứa con hoang cũng có thể được gọi là Triêu Dương công chúa, mà con gái bà ta là con gái của hoàng hậu lại chỉ có được phong hào Khánh Trạch công chúa.

Bà ta không phục! Bà ta không phục!! Lúc Thái tử đi vào liền nhìn thấy mảnh vụn đầy đất và cung nhân cả phòng câm như hến, hắn lắc đầu, nói với Hoàng hậu: “Vì sao mẫu hậu lại tức giận như thế?”

Hắn thấy, người tức giận hơn nên là Liễu Hiền phi đã mất tướng hiền mới đúng, vì sao mẫu thân hắn lại giận đến vậy? Nhìn thấy hắn, lửa giận của Hoàng hậu mới thoáng lắng lại: “Giác Nhi, tới đây.” Ninh Giác ngoan ngoãn đi tới.

Ninh Giác tuổi tròn mười bốn có một đôi mắt vô cùng dịu dàng, hắn phất phất tay với cung nhân khác, những người kia vội vàng cảm ân đại đức lui xuống, chừa lại cho mẹ con nói chuyện.

Nhìn thấy khuôn mặt Ninh Giác càng lớn càng tuấn tú, Hoàng hậu cũng an tâm hơn, ngoại hình con trai bà ta không giống bà ta, cũng không giống Hoàng đế, nhưng dịu dàng đôn hậu, học thức hơn người, trên triều chính cũng toàn được khen ngợi.

Vì sao con trai bà ta ưu tú như thế, lại không chiếm được sự yêu thích của Hoàng đế? Hắn thiên vị con của Long Quý phi, Liễu Hiền phi thì cũng thôi đi, vì sao người cũng đối xử khác biệt với đứa con hoang Ninh Tương Y kia! Chỉ nghĩ thôi, ánh mắt bà ta bắt đầu vặn vẹo lần nữa!

Vừa rồi Ninh Giác đi theo sau lưng Hoàng hậu, cũng tận mắt thấy những gì xảy ra trước đó, hắn ngẫm nghĩ, ấm giọng nói: “Mẫu hậu giận chuyện cửu đệ ạ” Hắn thấy, một hoàng tử có sức uy hiếp vượt xa công chúa.

Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, một hoàng tử không được sủng ái, bà ta chưa để vào mắt đâu: “Mẫu hậu giận đứa con hoang kia cơI Nó dựa vào cái gì”

Sau khi nói xong, Hoàng hậu tự biết lỡ lời, khế nhíu mày, bởi vì lúc trước nể mặt đế vương, tất cả người biết chuyện bị giết hết, bây giờ người biết Ninh Tương Y không phải con ruột của đế vương không đến năm người.

Ninh Giác lại không nghĩ nhiều như vậy, lời của mẫu hậu khiến hắn thoáng nghĩ đến bóng dáng ngạo nghễ đứng thẳng đó, không nhận ra bản thân hơi thất thần.

Hắn đã gặp nhiều thiên kim thế gia như vậy, phần lớn là dịu dàng trang nhã, hoặc hồn nhiên ngây thơ, hắn vốn tưởng rằng nữ tử trên thế gian đều như thế, mình cũng thích những cô nương dịu dàng này, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ có một người như vậy đột nhiên xuất hiện trong thế giới của hắn, để lại ấn tượng không xóa đi được trong đầu hắn!




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện