Long Hàm Yến lúc này tai không nghe lọt những lời nàng nói.
Giờ khắc này, nàng ta chỉ hận không thể ngất đi cho xong.
“Tha cho nàng ấy.
Ta xin ngươi đừng làm hại tính mạng nàng ấy!”
Thu Hành Phong đau khổ ngăn cản.
Hắn nhìn ra được Ninh Tương Y đang do dự, cho nên hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ hướng nàng cầu xin.
Thanh âm nài nỉ đau khổ khiến Ninh Tương Y bực bội.
Nàng hận không thể lập tức giết quách hai người này cho xong yên.
Thế nhưng kiếm cầm trong tay, lại không kể xuống tay dược.
Lực bất tòng tâm…
“Tha cho nàng ấy.
Ngươi hãy giết ta đi.”
“Tha cho nàng ta?”
Hai mắt Ninh Tương Y có chút đỏ lên.
Vì sự cố chấp của Thu Hành Phong, nàng vô cùng tức giận, ngực nàng kịch liệt phập phòng, nhưng nàng lại không thể làm gì?
Thu Hành Phong cười nhạt một tiếng, lúc này, sắc mặt hắn trắng bệch, cười một tiếng máu liền chảy ra, vẫn là nụ cười ngây thơ mang theo chút cố chấp cùng bướng bỉnh xưa ấy.
“Xin người hãy tha cho nàng ấy! Ta sẽ dẫn nàng ấy trở về, sẽ không bao giờ để nàng ấy xuống núi làm càn nữa.”
Không! Nàng ta không quay về!
Long Hàm Yến như người tỉnh mộng, vội vàng cự tuyệt.
Thế nhưng liếc nhìn Ninh Tương Y, miệng nàng ta liên ngậm chặt lại, chỉ mong có thể bình an qua khỏi kiếp nạn này.
Sự bực bội ngột ngạt trong lòng ngực khiến Ninh Tương Y phải đưa tay nới lòng cổ áo.
Bây giờ trước mất nàng chỉ có hai sự lựa chọn Một, là giết chết nàng ta, giết luôn cả Thu Hành Phong.
Hai, là tha cho nàng ta…
Tha cho nàng ta?
Ninh Tương Y bỗng rút kiếm ra.
Một đường xuất kiếm bất thình lình khiến tay Thu Hành Phong máu chảy ồ ạt, nhưng không có cách nào ngăn nàng lại.
Mà một khắc này, nàng vung kiếm lên, một đường dứt khoát chém đứt hai ngón tay của Long Hàm Yến!
“A—”
Long Hàm Yến thảm thiết kêu lên.
Đều nói mười ngón tay nối liền trái tim, nàng ta xưa nay chua từng phải trải qua nỗi đau nào như này, không khỏi ôm chặt bàn tay có quắp trên miệng rên rỉ không ngừng.
Hai ngón tay đẫm máu của Long Hàm Yến rơi ngay trước mặt Thu Hành Phong, khiến mắt hắn đau nhói.
Hắn khó có thể tin được, trân trân nhìn Ninh Tương Y.
Hết nửa ngày… mới di dời tầm mắt.
Nhưng Yến nhi là người sai trước, người ta chỉ chặt hai ngón tay nàng ấy, coi như đã là khoan hồng lắm rồi.
Nhưng Ninh Tương Y cũng không thu kiếm lại, mà lần nữa chỉ thẳng vào đôi mắt Long Hàm Yến đang dữ tợn trừng nàng, đầu tóc bù xù.
Nàng hung dữ trừng mắt nhìn nàng ta.
Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm nén cơn giận, “Ngươi nếu tiếp tục trừng mắt nhìn ta, ta cũng không ngại đem đôi mắt này của người móc ra đâu.”
Nàng thấy thân thể Long Hàm Yên run lên mộtt cái, vội vàng cúp mắt xuống, óan độc nhìn chằm chằm mặt đất, miệng thút thít nức nở.
Nàng ta ngoan ngoãn khóc trong im lặng, nắm chặt lấy bàn tay phải của minh.
Ninh Tương Y! Ninh Tương Y!!
Nàng ta không chết, về sau nàng ta nhất định sẽ giết chết nàng, Ninh Tương Y!
Giết chết con tiện nhân này!
“Người cũng đã cắt hai ngón tay của nàng ấy, xin người hãy tha cho nàng ấy lần này.”
Thu Hành Phong thấy nàng vẫn chưa thu kiếm, mặt thương xót khẩn cầu, “Ta hứa! Ta tuyệt đối, nhất định sẽ không để nàng ấy xuất hiện trước mặt người!”
Lúc nay Thu Hành Phong tay đầy máu tươi, bộ dáng đáng thuơng khẩn cầu đã đem ký ức tốt đẹp ngày trước trong lòng nàng đánh tan.
Những thứ tốt đẹp kiếp truớc, chẳng qua chỉ là giấc mộng Hoàng Lương, kiếp này hắn là sư phụ của người khác, mà không phải nàng.
(Giấc mộng Hoàng Lương: thành ngữ TQ dùng chỉ sự mơ tưởng viễn vông, hão huyền, không có tính hiện thực.)
Ninh Tương Y nhìn hắn, hơi nhíu mày.
Cuối cùng, mở mắt ra, dường như đã buông xuống cái gì đó, nét mặt lạnh nhạt.
Nàng nhìn Long Hàm Yến đang khóc nức nở trên mặt đất, thản nhiên nói: “Ta biết ngươi rất muốn giết ta, trùng hợp, ta cũng vậy.”
Dứt lời, nàng lại nhìn Thu Hành Phong một chút, trong mắt có bi thương nhưng cũng rất quả quyết.
Lần này, cũng là lần duy nhất, hắn có thể ảnh hưởng đến quyết định của nàng.
Lần tiếp theo, sẽ không bao giờ.
“ Lần sau, ta nhất định sẽ giết ngươi.”
Những lời này là dành cho Long Hàm Yến, nhưng hai mắt nàng lại nhìn Thu Hành Phong, như có hàng ngàn hàng vạn điều muốn nói.
Từ nay về sau, nàng và hắn, chỉ là hai người xa lạ.
Dứt lời, nàng liền nâng thi thể lão hái thuốc lên, một đường đi thằng không ngoảnh đầu lại.
Chỉ để lại một bóng lưng thẳng tắp.
Người này rõ ràng là một người hung ác, tại sao lòng Thu Hành Phong đột nhiên lại cảm thấy cô đơn, thậm chí còn có chút đau xót… Giống như hắn đã đánh mất đi một thứ vô cùng quan trọng…Có lẽ.
Là người..
Sau khi rời đi, tâm tình Ninh Tương Y vẫn không khá hơn chút nào.
Tình cảm nhiều năm như vậy đột nhiên vứt bỏ, mà đối phương không phải là nguời tâm cơ hiểm độc, mà là sư phụ ngây thơ thuần khiết như một đứa trẻ.
Nói bỏ là bỏ, nhưng cũng dau không khác gì như cắt đi miếng thịt trên người.
Cho nên lòng nàng đau nhức.
Sâu trong đáy lòng, còn có một tia oán giận.
Sau khi sống lại, đây là lần đâu tiên khiến nàng cảm thấy bực bội.
Trong lúc đào hố chôn người, lòng nàng cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Đây không phải lần đầu nàng chôn cất người khác.
Nhưng thường xuyên hơn, vẫn là hỏa thiêu.
Nhưng nếu giờ châm một mồi lửa, chỉ sợ cả mảnh rừng