Vân Cẩm hẹn nàng gặp mặt tại Hoa Đình, mà Hoa Đình này chính là một cái đình nghỉ mát giữa hồ.
Dưới tiết trời này, hẹn gặp mặt ở đây… Ninh Tương Y nàng phục sát đất!
Ninh Tương Y ngồi chờ, tay ôm chặt túi sưởi.
Tuyết rơi dày đặc, phủ kín mái hiên.
Từ đình nhìn ra xa, cảnh sắc hữu tình.
Hòn non bộ, mái ngói xa, mặt hồ trong veo kết tầng băng mỏng… Tựa như một bức tranh thủy mặc, đơn sơ vài nét vẽ nhưng lại khiến lòng người mê mẩn, khiến người ta không khỏi thốt lên cảm khái thiên nhiên mỹ lệ tuyệt sắc.
Thấy Vân Cẩm mãi chưa đến, Ninh Tương Y bèn ngồi nhích lại mép ghê, ngắm hoa băng trên mặt hồ.
“Đẹp không?”
Thật không ngờ, người đến, lại chỉ có một mình Vân Cẩm, nàng ta vậy mà không mang theo tùy tùng.
Ninh Tương Y quay đầu.
Giây phút bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Vân Cẩm, nhưng không biết có phải ảo giác không, nàng thấy trong đôi mắt nàng ta càng nhiều hơn là đố kị.
Vân Cẩm vẫn xinh đẹp như trước.
Chỉ là lúc này quần áo cùng cách trang điểm, đều kém xa lúc mới gặp, trông có phần hời hợt kém duyên.
“Tham kiến quý phi nương nương.”
Ninh Tương Y mỉm cười hành lễ, khiến Vân Cẩm có cảm giác, các nàng không phải là mấy năm chưa gặp, mà chỉ mới có mấy ngày thôi.
Vân Cẩm nhàn nhạt đáp lễ, “ Ừm” một tiếng, ngồi xuống cái ghế đá giữa đình, cung nữ dâng trà cũng không có lấy một người.
“Mấy năm nay, mỗi lần tâm trạng không tốt, bản cung sẽ đều đến đây.
Ngươi thấy nơi này có đẹp không?”
Ninh Tương Y gật đầu, “ Cảnh sắc nên thơ trữ tình.”
Vân Cẩm vừa cười vừa nói, “Vậy nếu như ta ở đây đẩy ngươi xuống cái hồ này, ngươi có sợ không?”
“…”
Ninh tương Y ngước mắt nhìn nàng ta, ánh mắt lóe lên một cái.
“Ngươi có thể thử xem.”
Một câu này của nàng, lập tức khiến Vân Cẩm nghẹ họng.
Bầu không khí vốn đang hài hòa ấm áp bỗng trở nên đầy căng thẳng, thậm chí tiềm tàn chút nguy hiểm.
Rất nhanh, Vân Cẩm lại cười.
Trải qua mấy năm rèn dũa, nàng đã sớm không còn là người phụ nữ yếu đuối năm nào.
Ở trên người nằng, Ninh Tương Y nhìn thấy bóng dáng của Thái Hậu Ngọc Kỳ trước kia.
“Bản cung đùa một chút thôi.
Ngươi là người Uyên nhi yêu, vì ngươi mà Uyên nhi hiện tại trốn tránh bản cung, bản cung nào dám làm gì ngươi.”
“Nói cách khác, nếu không có Tiêu Uyên, ngươi liền sẽ làm gì ta?” Ninh Tương Y cười nhẹ, “Ta nhớ, giữa chúng ta hình như không có hận thù gì cả?”
Nàng vẫn như vậy, ăn nói sắc xảo, lời nói như lưỡi dao bén khiến đối phương không chống đỡ được.
Lập tức, nụ cười Vân Cẩm khựng lại.
“Không có hận thù, nhưng…” Nàng ta che miệng cười duyên “ Bản cung đố kị với ngươi.”
“Ta có gì mà đố kị?” Ninh Tương Y ngồi đối diện nàng ta, tay chống cằm ngây thơ hỏi.
Dung mạo nàng xinh đẹp, tùy ý làm vài động tác cũng khiến “ cảnh đẹp ý vui”.
Vân cẩm nhìn nàng chằm chằm, cười nói, “ Đố kị ngươi tuổi trẻ xinh đjep, đố kị ngươi có thể ngao du bốn phương, đố kị … Uyên nhi thích ngươi!”
Nói xong câu cuối, ánh mắt nàng ta xẹt qua một tia oán hận, nhưng rất nhanh, liền biết mất.
Chờ đối phương kịp phản ứng, nàng đã yếu ớt nói tiếp.
“Trước đây, Uyên nhi vô cùng nghe lời.
Chỉ cần là thứ bản cung muốn, dù khó đến đâu, Uyên nhi sẽ đều mang đến cho bản cung, một lòng một dạ, chỉ đối xử tốt với duy nhất một mình bản cung.
Thế nhưng, từ khi ngươi xuất hiện, Uyên nhi liền thay đổi… Bản cung không còn là người duy nhất trong lòng nó, trong lòng nó đã có thêm ngươi, mà còn thiên vị ngươi hơn.”
Ninh Tương Y nhìn nàng vừa cười vừa nói, nhưng không hiểu sao nghe xong lại có chút rùng mình.
“Nếu ngươi đã sợ hắn không quan tâm đến ngươi, tại sao ngươi còn bắt hắn thành thân?”
Vân Cẩm nhìn nàng, cười một cái, giống như rắn cừa mới lột xác, xinh đẹp lại nguy hiểm.
“Đương nhiên, là muốn những nữ nhân đó bức ngươi để ngươi thấy khó mà lui, sau đó… trong lòng Uyên nhi lại chỉ còn duy nhất mình ta.”
Đúng là bệnh thần kinh!
Ninh Tương Y trầm mặc.
Hậu cung Đại Dục ba vạn mỹ nữ, cũng chưa từng nghe có người bị dồn ép đến phát điên.
Hậu cung Ngọc Hành so với Đại Dục, quả nhiên càng có khả năng “luyện người” hơn nhiều.
Trong lòng nàng cũng rõ, hoàng đế Đại Dục đa mưu túc trí, mỹ nữ trong hậu cung dù nhiều vô số kể nhưng cung không thể lộng hành, một tay che trời được.
Nhưng Ngọc Hành lại khác.
Mấy năm trước đã ô yên chướng khí*, Vân Cẩm cũng không phải là người tâm trí kiên định, đi được đến bước này, chỉ sợ bên trong đã sớm méo mó ( ý là trở nên biến thái).
Khó trách hai năm nay Tiêu Uyên thường xuyên thở dài, nàng liền biết chắc chắn vấn đề ở đây mà ra.
Ô yên chướng khí: ví với hoàn cảnh đen tối, hỗn loạn.
“Vậy ngươi gọi ta đến đây làm gì? Muốn ta rời khỏi đây?”
“Không phải…”
Vân Cẩm rất nhanh liền bác bỏ, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng.
“Trước đây, bản cung đã từng rất muốn có người