“Ngươi dám!”
Long Hàm Yến giọng nói đều thay đổi.
Nàng ta cuối cùng cũng ý thức được Ninh Tương Y thật sự trời không sợ đất không sợ, nàng ta vậy mà ở ngay trong chính hoàng thành dám giết nàng.
“Ninh Úc!” Lòng Hàm Yến hoảng loạn gọi tên Ninh Úc, hai mắt tràn đầy cầu khẩn, “Ả ta điên rồi, ả ta muốn giết ta, hoàng tổ mẫu sẽ không bỏ qua cho ả ta đâu! Chàng mau chóng đến cứu ta!”
Ninh Úc nhìn thoáng qua Ninh Tương Y, mặc dù giết Long Hàm Yến sẽ mang lại rất nhiều phiền phức, nhưng chỉ cần điều mà hoàng tỷ muốn làm, cho dù thọc thủng trời, hắn cũng sẽ giúp nàng.
Vì vậy hắn đối với lời cầu cứu của Long Hàm Yến chỉ cười nhạt một tiếng.
“Hoàng tỷ, nàng muốn làm gì cũng được.”
Hắn nhìn mặt đất trước mặt đã được dọn dẹp sạch sẽ, cùng những lão bách tính đang ngây như phỗng, tâm tình đột nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Hắn cố gắng như vậy, chính là muốn để nàng tùy ý muốn làm gì thì làm.
“Nàng muốn giết, thì cứ giết đi.”
Lời hắn nói nhẹ tựa gió mây, khiến Long Hàm Yến khó tin trợn trừng hai mắt, nàng ta có hàng ngàn hàng vạn điều muốn nói, nhưng vẻ mặt nàng ta đã dừng lại ngay lúc đó.
Nàng ta, đã bị Ninh Tương Y, một kiếm cắt đứt cổ.
Thật sự giết chết!
Máu tươi bắn tung tóe, một màn đẫm máu khiến lão bá tánh kinh hoảng.
Vừa nãy được Ninh Úc bảo vệ, cho dù đao kiếm trùng điệp bọn họ cũng không sợ.
Nhưng lúc này, nhìn thấy công chúa bọn họ yêu quý giết người, cho dù đối phương ra tay trước, bọn họ cũng khó có thể tiếp nhận, bởi vì trong lòng bọn họ, Ninh Tương Y giống như Bồ Tát, là người tốt.
Ninh Tương Y vừa nhìn thấy ánh mắt bọn họ, liền biết bọn họ nghĩ gì, nhưng Long Hàm Yến không giết không được, nàng là người nói lời giữ lời.
Huống hồ.
Nàng cũng không phải thật sự là người tốt gì cho cam.
Nàng nhìn đám người trước mắt đột nhiên cười một tiếng, dung mạo của nàng cực kì xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhăn tươi cười dường như phát ra ánh hào quang chói lòa.
Cười xong, nàng đứng trên bậc thang, nhìn đám người phía dưới, có chút nhíu mày, “Các ngươi, có phải cảm thấy ta rất đáng sợ?”
Nàng nhẹ giọng hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, lại giống như thở dài, trôi dạt đến bên tai của từng người.
“Con đường tiến cung nguy hiểm chập chùng, ta càng lùi càng nhường, bọn hắn càng ép càng bức, cho nên ta phải giết gà dọa khỉ, các người thấy ta như vậy rất đáng sợ nên sao?”.
Thời điểm nàng nói những lời này, mặt không chút biểu tình, nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được sự bất lực của nàng.
Ninh Tương Y có thể cười khi giết người, nhưng nàng không phải là một người thích giết chóc, cho dù là kẻ thù, thì vẫn là người vô tội.
Nàng dời mắt nhìn về phía hoàng thành, thần sắc có chút mơ hồ.
“Lúc trước ta ở trong đó, có người hại ta, ta chọn cách chạy trốn.
Về sau trên người ta có vũ khí lợi hại, có người hại ta, ta vẫn chọn cách giả chết tránh đi, trở về từ cõi chết, bị người khác phát hiện, vô số người truy sát ta, ta vẫn chọn tránh né.
Bị ép phải rời khỏi đất nước.
Ta một mực nhường nhịn lùi lại, chạy trốn, tránh né, đến mức ba năm chưa từng về nước, mai danh ẩn tích tròn ba năm.”
Ninh Tương Y cười nhạt, nụ cười có mấy phần cay đắng chua xót.
Nhưng quá khứ không nên nhắc lại, nàng cười một tiếng thu hồi tâm tư, mở mắt ra, trong mắt giờ đây chỉ còn bình tĩnh tràn đầy khí lực.
“Cho nên lần này trở về, ta không có muốn trốn tránh nữa, mà muốn đối mặt, đến để giải quyết vấn đề!?
Nàng cười híp mắt, nhìn qua đám người phía dưới, vẻ mặt nàng có chút mờ nhạt nhưng lại mang theo ý chí kiên định, như ánh mặt trời lên cao, không thể ngăn cản.
“Người hại ta, ta có thể không trả thù, nhưng người cản đường ta, thì ta sẽ không nương tay!”
“Ninh Tương Y ta muốn trở về, thì nhất định phải trở về!”
Dứt lời, nàng nhìn dân chúng phía dưới, chắp tay, cúi đầu thật sâu, “Hôm nay, được chư vị quần chúng ủng hộ, khiến lòng tin của ta tăng lên gấp bội, mà cũng bởi vì ta, mọi người bị kinh hãi, đây là lỗi của ta, nếu như bây giờ Có người muốn rời đi, ta vẫn như trước đa tạ các vị đã từng tới đây, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, xin nhận một cái cúi đầu của ta!”
Nói xong, nàng lẳng lặng nhìn đám người, hai mắt sáng rực, sống lưng thẳng tắp chờ câu trả lời từ bọn họ.
Bên tai vang lên vô số tiếng mở cửa, không ít người ngó ra nhìn bọn họ, mới vừa rồi xảy ra một trận ác chiến, Ninh Úc tốc chiến tốc thắng, xử lý hiện trường nhanh gọn không còn chút dấu vết.
Lúc này, trong đám đông có một ông lão nói, “Con trai của ta làm giàu nhờ kênh đào, hắn luôn muốn cảm tạ người, đại ân không có cách nào báo đáp… Đừng nói quận chúa trêu chọc người, cho dù là ai, không phải là lỗi của người, ta..nguyện ý vì công chúa làm chứng, đưa công chúa hồi cung!”
Lại có một