Tả tướng sinh nghi, đương nhiên trong lòng hoàng đế cũng có nghi ngờ, nhưng ông nhìn Ninh Tương Y quỳ dưới đại điện, hai mắt sáng ngời, bộ dáng ngạo nghễ sống lưng thẳng tắp, chẳng biết tại sao lại khiến lửa giận trong lòng hắn tiêu tan không ít.
Đúng vậy.
Trên người nàng quả thật có rất nhiều điểm đáng ngờ, ông phải đề phòng, hơn nữa bản thân còn là hoàng đế, phụ trách công việc trăm dân, nhưng lần này, ông, đột nhiên nghĩ muốn mạo hiểm một lần, tin tưởng nàng.
Cho nên sau một hồi trầm tư suy nên nghĩ, nặng nề nói, “Tất cả lui hết ra đi.”
“Bệ hạ!” Tả tướng sốt ruột, hắn ta thật sự không thể ngờ được, rõ ràng hắn ta đã kích động sự nghi ngờ của đế vương, vậy tại sao hoàng đế lại vẫn chọn tin tưởng Ninh Tương Y?
Ninh Kham đã quyết là không thể thay đổi, ông khoát tay.
“Tất cả mọi người lui ra ngoài đại điện chờ tuyên triệu kiến, Thường Hỉ ở lại.”
Thường Hỉ thấp giọng đáp, “Vâng.”.
Thấy Hoàng đế tâm đã quyết, đến bên một cái liếc mắt cũng không để cho mình, Tả tướng trong lòng sốt ruột nhưng cũng không làm được gì, đành giận giữ trừng mắt nhìn Ninh Tương Y chuẩn bị lui ra ngoài.
Mà Ninh Úc cũng chần chừ, có chuyện gì hắn không biết sao? Hắn nhìn Ninh Tương Y một chút, thấy Ninh Tương Y nở một nụ cười trấn an, hắn lúc này mới lui ra ngoài.
Rất nhanh, bên trong đại điện tráng lệ cũng chỉ còn lại có Ninh Tương Y, hoàng đế và Thường Hỉ vỏn vẹn ba người, cực kì trống trải.
Thấy mọi người đã lùi ra hết, Ninh an Tương Y trừng mắt nhìn hoàng đế, “Con đứng lên được chưa?”
Lời nàng nói lý lẽ thẳng thắn hùng hồn, khiến hoàng đế đang tức giận nghi ngờ không khỏi hừ một tiếng.
Thấy vậy nàng vội vàng đứng lên, cũng trực tiếp bước lên bậc thang, đi đến chỗ hoàng đế.
Ninh Kham trong lòng vẫn có chút sợ, trừng mắt hung ác nhìn nàng, “Con lên trên làm gì! Đi xuống!”
Ninh Tương Y cười ngoan ngoãn nhưng bước chân vẫn là tiến về phía trước, Thường Hỉ lách mình, đúng giữa Ninh Kham và Ninh Tương Y, nhìn nàng thở dài, “Công chúa, yêu người không thể tiến về phía trước nữa.”
Ninh Tương Y nhìn Thường Hỉ, khóe miệng cong lên, “Ở phía dưới ngửa đầu nói chuyện mỏi cổ lắm, giờ tốt hơn rồi, ta không tiến thêm nữa, Thường Hỉ công công không cần khẩn trương.”
Thường Hi lúc này mới lui về sau một bước, thật sự chỉ là một bước, bởi vì khoảng cách giữa Ninh Tương Y và hoàng đế lúc này chỉ có mấy bước chân, một người ngồi, một người đứng, khoảng cách này khiến Ninh Kham không thể nào bày ra bộ dáng cao cao tại thượng được nữa.
Nàng vô lại như này khiến Ninh Kham muốn thở dài, lại nhịn xuống, ánh mắt nặng nề nhìn nàng, ẩn chứa hàm ý cảnh cáo.
“Ngươi nói muốn mua mạng, trẫm ngược lại muốn biết, trên đầu có ba tội chết, người mua như nào?”.
Ninh Tương Y nghe vậy, tựa lưng vào móng rồng, cũng không quanh có lòng vòng, nhíu mày cười nói, “Bên người có vũ khí lợi hại, không chịu giao nộp là không có ý đồ tốt?”
Nàng lắc đầu, “Lúc trước con không giao ra, đương nhiên bây giờ cũng sẽ không, bệ hạ hãy hết hi vọng đi.”
Một câu hết hi vọng đi của nàng khiến thần sắc Ninh Kham trở nên lạnh lẽo, ông đột nhiên không muốn tiếp tục nghe nàng nói chuyện nữa, bởi vì Ninh Kham thấy, trên người nàng chẳng còn thứ nào đáng giá hơn thuốc nổ nữa cả.
Bắt gặp vẻ mặt lạnh lẽo của hoàng đế, Ninh Tương Y trong lòng thầm than, nhưng vẫn tiếp tục nói, “Về phần giả chết bỏ trốn, khi quân phạm thượng…”
Ninh Kham nhìn nàng, ông ngược lại muốn xem xem nàng làm thế nào giảo biện! Lúc trước ông thương tâm nhiều như vậy, mà chẳng qua chỉ là cái bẫy của nàng! Càng nghĩ lại càng thêm tức giận.
Ninh Tương Y hiển nhiên hiểu rõ ông đang nghĩ gì, khóe miệng cong lên có chút tự giễu cười cười, “Lúc trước nên tính mạng Ninh Úc ngàn cân treo sợi tóc, con lại không có cách thoát thân, mới nghĩ ra kế sách này, rất mạo hiểm, giống như đánh bạc vậy, lần đó quả thật con suýt chút nữa đã chết rồi.”
Ngữ khí nàng bình thản, nhưng do chẳng biết tại sao lại khiến Ninh Kham hết giận, thậm chí còn có chút chột dạ.
Lúc trước ông ép Ninh Tương Y như thế, cũng có cái sai, nên không trách nàng ra hạ sách này được.
“Về phần phản quốc…”
Ninh Kham bỗng ngước mắt nhìn vào nàng, đây chính là điều hắn để tâm nhất, cũng là điều khiến hắn hoài nghi nhất.
“Con không phản quốc, Tiêu Uyên là bằng hữu của con, con chỉ giúp hắn chút việc mà thôi, còn cho rằng, những việc đó không được tính là ở phản quốc.”
Ninh Kham hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin, ông nghiêng người trên long ỷ, lạnh lùng lên tiếng, “Không phải người cứ nói không tính là sẽ không