Trường hợp đặc biệt duy nhất sao?
Ý của hắn là, chỉ cần ở cạnh nàng, hắn có thể không làm hoàng đế, không cần con cái, thậm chí không cần danh phận luôn sao?
Ninh Tương Y có chút không biết phải dùng biểu cảm gì để đối mặt với hắn, nàng cảm thấy nhất định đầu óc Ninh Úc có vấn đề rồi! Đây nhất định là hắn có vấn đề!
Cho nên Ninh Tương Y chọn cách quay đầu bỏ chạy, tốc độ rất nhanh như có quỷ rượt phía sau.
Ninh Úc đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn nàng, chiếc đèn đơn độc làm nổi bật dáng vẻ cô đơn của hắn, sau lưng công cung to lớn, khiến hắn trông càng thêm quạnh quẽ tiêu điều.
Thế nhưng, trong lòng hắn rất vui.
Hoàng tỷ, nàng ấy vĩnh viễn sẽ không hiểu được, hắn vì nàng, có thể làm được đến mức nào.
Lúc Ninh Tương Y quay về Thái Cực điện vẫn còn chưa hồi hồn, nàng thả mình nằm trên giường lớn, vùi vào trong chăn, rõ ràng không nên nghĩ tới, lại nhịn không được mà nghĩ!
Ninh Úc, tình cảm của hắn đối với hệ nàng, rốt cuộc là như nào?
Có phải chỉ đơn thuần là chấp niệm, cho nên bỏ mặc tất cả, không có được thì không từ bỏ?
Nhưng nàng cảm thấy như thế là nghĩ xấu cho Ninh Úc rồi, cơ mà ở không nghĩ như thế, nàng biết phải đối mặt với hắn như nào đây?
Nhớ đến đôi mắt lạnh lùng nhưng lại ẩn hiện tình cảm sâu nặng, nàng a lên tiếng, vò đầu bứt tóc, tóc bị nàng nắm chặt tưởng chừng sắp rơi rụng hết!
Đám cung nhân Thái Cực điện vốn còn đang nơm nớp lo sợ, chờ lệnh của vị công chúa mới thượng vị này, không ngờ, nàng lại không hề để ý đến bọn họ, khiến cho bọn họ âm thầm thở nhẹ một hơi, nhưng cũng Có chút bất an.
Quả nhiên, hôm sau, liền có phiền phức tìm đến tận cửa!
Ninh Tương Y mơ mơ màng màng thấy bên ngoài ồn ào, nàng tối qua suy nghĩ linh tinh đến gần sáng mới ngủ, còn không cả cởi đồ đã ngủ rồi, cho nên hiện tại, nàng trực tiếp bật dậy, sửa sang lại một chút rồi bước ra ngoài.
“Công chúa.” Một hàng cung nhân đã đứng chờ sẵn ở ngoài cửa, thấy Ninh Tướng Y, hai mắt sáng ngời, lòng vẫn đầy lo lắng.
Cung nhân cầm đầu vội vàng nói, “Quấy nhiễu giấc ngủ của công chúa, là đám nô tì thất trách, chỉ là Thái hậu đến, nô tì thực sự…”
Các nàng thực sự không thể đắc tội với một trong hai bên!
Ninh Tương Y nhìn sắc trời vẫn còn sớm, ngược lại Thái hậu lại tràn đầy sinh lực, dẫn theo đám cung nhân, hướng chỗ phát ra thanh âm đi đến.
Cùng lúc đó, hoàng đế tại buổi nghị triều cũng gặp vấn đề giống hôm trước, tấu chương phản đối xếp chồng như núi cao, đều cảm thấy 02 cách làm của ông hôm qua là không hợp tình hợp lý.
“Yến nhi đáng thương! Con không biết chết thảm như nào, tiện chủng kia lại thành công chúa, ả ta đây là đang giẫm lên con để thượng vị! Con yên tâm, ai gia quyết không để chuyện như thể xảy ra!”.
Thái hậu không quan tâm mọi người ngăn cản, khăng khăng cố chấp đem thi thể của Long Hàm Yến đặt trước của Thái Cực điện! Chuyện này có thể nói là chưa từng có từ lúc khai quốc đến nay.
Bà ta đến cùng vẫn là mẹ ruột của hoàng đế, biết quân vô hí ngôn, không thể tạo áp lực cho hoàng đế, thì chỉ có thể tạo áp lực cho Ninh Tương Y.
Bà ta muốn tự nàng đến gặp hoàng đế xin rút phong hào thì bà ta mới bằng lòng bỏ qua
Phương Quy Vinh Cực, một đứa con hoang như Ninh Tương Y mà cũng xứng sao?
Ninh Tương Y vừa ra đến của cung, liền nhìn thấy Thái hậu ngồi trên loan giá, khuôn mặt nhăn nhó đầy phẫn nộ!
Mười cung nhân theo sau bà ta ai nấy đều nơm nớp lo sợ, rõ ràng trước khi đến chỗ Ninh Tương Y, bà ta đã tức giận rồi.
Ninh Tương Y liếc qua thi thể Long Hàm Yến trước cửa, xui xẻo giờ là mùa đông, thi thể nàng ta nhìn cũng không đáng sợ lắm, chứ nếu là mùa hè, chỉ sợ Thái hậu cũng không có dũng khí ngồi ở đây mà nhìn.
“Quỳ xuống!”
Thấy Ninh Tương Y ra, Thái hậu quát lạnh một tiếng.
“Sao, thành công chúa liền không đem ai gia để vào mắt rồi sao?”
Ánh mắt Ninh Tương Y chuyển dời từ thi thể Long Hàm Yến trước mặt đến thái hậu phía đối diện, “Bệ hạ đã nói, ta có quyền không cần hành lễ với bất kì ai, nói cách khác, ta có nguyện ý quỳ trước người hay không thì còn phải xem tâm tình ta thế nào đã.”
Một lời của nàng hoàn toàn làm người khác tức chết! Thái hậu cảm.
thấy, cả đời bà ta chưa từng gặp qua người nào như Ninh Tương Y cả người toàn gai nhọn, không có cách nào động đến được nàng.
“Ồ, khẩu khí thật lớn!”
Thái hậu nói với người phía sau, “Đi, nàng ta bất kính với ai gia! Vả miệng năm mươi cái!”
Ninh Tương Y đứng trước cổng, đám cung nhân