Ninh Úc sở hữu vẻ đẹp khiến người kinh ngạc, nhưng đối phương lại dùng khuôn mặt nó để làm nhục nó, chế nhạo nó không phải đàn ông.
Ninh Úc hờ hững nhìn Ninh Khải, không biết nó đã trải qua bao nhiêu chuyện còn nhục nhã hơn thế này nhiều, bây giờ nó không có hứng thú so đo với Ninh Khải.
“Nếu như không có chuyện gì, hoàng đệ xin được cáo lui trước.” Nó hành lễ theo tiêu chuẩn, nói xong thì đứng dậy rời đi. Ninh Khải ở phía sau giận dữ quát lớn: “Quả là một kẻ không có khí phách! Ta làm nhục ngươi như vậy, ngươi không nghe thấy sao?”
Ninh Úc dừng bước, không hề quay đầu lại, nói: “Bản thân hoàng huynh tướng mạo bình thường, vì đố ky nên mới buông lời độc ác với hoàng đệ, hoàng đệ sẽ không ỏ xiên hoàng huynh ở đây.” Vậy là nói nó xấu rồi chứ còn gì!
Ninh Khải giận tím mặt. Ngoại hình của nó thật sự cũng bình thường, nhưng những người từng gặp nó đều nói nó có vẻ ngoài nghiêm chỉnh, ôn hòa, có chí khí, cũng chỉ có Ninh Úc dám nói nó như vậy! “Hừ, đẹp trai thì có tác dụng gì?
Chỉ là lấy sắc đẹp quyến rũ người khác mà thôi. Mẫu phi nói, rồi sẽ có một ngày, Ninh Tương Y không cần ngươi nữa, tới lúc đó xem ngươi lấy gì mà ngang ngược!” Nó nói chắc nịch như vậy, những lời của nó chẳng khác nào một cái gai ghim thật sâu vào trái tim của Ninh Úc.
Tất cả mọi chuyện nó đều không quan tâm, nhưng những chuyện liên quan tới Ninh Tương Y, nó không thể không để ý.
Liễu Hiền phi sẽ không vô duyên vô cớ phóng tên, rốt cuộc những lời này của bà ta có ý gì.
Ninh Úc chợt quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng đến mức làm Ninh Khải sửng sốt.
Nó gân cổ: “Ngươi dám trừng ta?! Chờ mà xem, đợi tới khi Ninh Tương Y không cần ngươi nữa, xem ngươi đẹp mặt!” Nói xong, nó vội xoay người rời đi.
Không phải nó không dám động tới Ninh Úc mà do mẫu phi không cho phép nó làm vậy. Trước đây, thập tứ hoàng đệ ỷ mình tuổi nhỏ, rất ngang ngược, bắt Ninh Úc làm ngựa cho nó cưỡi, Ninh Úc không để bụng làm y theo. Nhưng khi Ninh Tương Y nghe nói có chuyện này, nàng đã cương quyết gọi người đến đánh lòng bàn tay của thập tứ. Sau khi Hoàng đế biết chuyện, ông ta không những không trách nàng mà còn nói thập tứ vô lễ phạm thượng, phạt nó chép phạt quy tắc trong cung mười lần.
Sự sủng ái đó đã đủ thể hiện tình cảm Hoàng đế dành cho Ninh Tương Y.
Nhưng nó rất tức giận, vậy nên mới thốt ra những lời mẫu phi vô tình nói, sau khi chuyện xảy ra nó cũng hơi hối hận.
Ninh Úc càng bất an hơn.
Tại sao Liễu Hiền phi lại cho rằng hoàng tỷ sẽ không cần nó chứ? Nó không quan tâm người khác nói nó vô dụng, cũng không quan tâm sự khiêu khích chia rẽ của bất kì kẻ nào, nó chỉ quan tâm hoàng tỷ. Thậm chí, khi đang ở lễ sắc phong, nó cảm thấy có thể nghe thấy tên nó cùng xuất hiện với tên của hoàng tỷ, đó cũng là ban ân.
Không nghĩ ra được, sắc mặt Ninh Úc khẽ sầm xuống, quyết định tự mình đi hỏi! Liễu Hiền phi không hổ là người được cưng chiều, điện Hàm Hương của bà ta là nơi nhiều cây cối hoa cỏ nhất hoàng cung, một năm bốn mùa đều có hương hoa, vừa vào trong là cả người như đắm chìm trong biển hoa, lưu luyến quên lối về.
Nhưng lúc này, Ninh Úc lạnh lùng nhìn một đại cung nữ tiến vào bẩm báo, lòng âm thầm tính toán.
Chuyện lúc tan học đã truyền đến chỗ Liễu Hiền phi, chỉ là bà ta không ngờ Ninh Úc lại tìm đến cửa nhanh như vậy.
Khi nhớ tới cái chết bi thảm của Liễu Mặc, ánh mắt bà ta thoáng qua oán độc, nếu có thể khiến mối quan hệ giữa nó và tiểu tiện nhân Ninh Tương Y đó xuất hiện khoảng cách, vậy cũng xem như xả được phần nào cơn oán giận.
Nghĩ đến đây, bà khẽ vuốt búi tóc của mình, ngồi sau tấm bình phong, hừ một tiếng, nói: “Nếu đã như vậy, để nó vào đi” Cung nữ đáp lời rồi rời đi, lúc này Ninh Úc mới vững bước tiến vào.
Đây chỉ là sảnh ngoài nhưng được xây dựng rất tinh xảo! Ninh Úc nhớ tới mẫu phi của nó. Mỗi lần hoàng đế phụ hoàng ban thưởng, nàng ta đều cất kỹ chúng lại, không hề đặt chúng ở những nơi dễ thấy như Liễu Hiền phi.
Mặc dù không tình nguyện nhưng Ninh Úc vẫn hành lễ với Liễu Hiền phi. Sau tấm bình phong mơ hồ có thể nhìn thấy một người phụ nữ tóc vấn cao, châu ngọc quấn quanh, dù cách một tấm bình phong ánh mắt vẫn