Hầu bệnh?
Ninh Tương Y đặt sách xuống, “Tại sao ta phải đi? Bệ hạ phê chuẩn rồi sao?”
Theo lý mà nói, thái hậu bị bệnh, hoàng hậu và các phi tần phải đến hầu hạ mới đúng.
Mà bây giờ bà ta tìm đến cửa, khẳng định là đã được hoàng đế phê chuẩn.
Quả nhiên, cung nhân kia nói, “Bệ hạ Truyền khẩu dụ, nói nói công chúa người…để cho thái hậu hạ lệnh.”
Ninh Tương Y cười, nàng đại khái có thể tượng tượng được cảnh Ninh Kham bị Thái hậu cuốn lấy không tha, bộ dạng bất đắc dĩ đồng ý.
Đáy mắt nàng lóe lên một tia sáng, “Hầu bệnh thì hầu bệnh thôi, chỉ cần bà ta vui, ta phận làm cháu gái, sao có thể không phối hợp được?
Nàng nói rồi cười một tiếng, nụ cười lộ răng nanh nhỏ nhắn, bộ dáng này, không hiểu sao lại khiến cung nhân run lẩy bẩy, không khỏi có chút đồng cảm với thái hậu.
Lúc Ninh Tương Y đến tẩm cung của thái hậu, phát hiện có không ít người đang ở đó, dù sao thái hậu bị bệnh, cũng có rất nhiều phi tử đến ân cần hỏi han.
Mà Thái hậu vừa nhìn thấy nàng, ánh mắt lúc đầu còn có chút sợ hãi, về sau không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên mạnh mẽ trừng mắt nhìn nàng một cái.
Lúc này, Long Quý Phi đứng bên thái hậu cười cười khẽ thầm thì với bà ta gì đó, chỉ thấy bà ta nhẹ gật đầu, Long Quý Phi lúc này mới cùng đám người ra ngoài, chỉ còn một mình Ninh Tương Y ở lại.
“Các ngươi đều lui hết đi!” Thái hậu đột nhiên mở miệng, sau đó quay 02 sang Ninh Tương Y nói, “Ngươi tới hầu hạ ai gia.”
Đám cung nhân có chút khó xử nhìn thái hậu, để công chúa đến hầu hạ, thái hậu chắc chắn chứ?
Nhưng bọn họ không có cách nào hết, đành hướng Ninh Tương Y hành lễ rồi nhanh chóng lui ra ngoài, đem toàn bộ không gian trả lại cho hai 2 người, bầu không khí trong tẩm cung bỗng chốc trở nên có chút quái dị.
Thái hậu thấy Ninh Tương Y thập phần thong dong, không có vẻ gì là sợ hãi cả, mở miệng nói, “Ta muốn uống nước! Ngươi chết rồi sao? Còn không mau rót nước cho ta!”.
Giọng nói bà ta đanh thép, nhưng chẳng biết tại sao, Ninh Tương Y lại nghe ra được cảm giác sắc lệ nội tra* trong đó, nhưng nàng vẫn đi đến rót nước, lãnh đạm đưa cho thái hậu uống, một điểm sai cũng không bới được ra.
(sắc lệ nội tra: bề ngoài cứng rắn nhưng bên trong yếu đuối).
Thái hậu nhấp một ngụm nước, cũng không làm ra hành động gì thất lễ, bà hiện tại đã hạ quyết tâm, trước khi Hoàng đế cử hành đại điển sắc phong cho Ninh Tương Y, thì những ngày này, nàng ta đừng hòng bước chân ra khỏi tấm cung của bà!
Mà Ninh Tương Y thản nhiên ngồi cạnh, nhìn Thái hậu bình tĩnh uống nước, trong lòng đột nhiên có cảm giác bất an, nếu thái hậu gọi nàng đến không phải là vì muốn giày vò nàng, hoặc nếu giày và không phải là mục đích chủ yếu, vậy thì mục đích chủ yếu là gì?
Mấy ngày sau, nàng dần dần liền có đáp án.
Mấy ngày nay, chuyện gì thái hậu ở cũng muốn nàng hầu hạ, ban đêm cũng không để nàng ngủ ngon giấc, nhìn qua là cố ý hành hạ, nhưng tất cả đều là những chuyện trong phạm vị hoàng đế Có thể nhân nhượng bỏ qua, mà hoàng đế cũng đã chọn được ngày lành tháng tốt, lúc tin này truyền đến tẩm cung thái hậu, Ninh Tương Y thấy vẻ mặt bà ta chấn động, không khỏi càng thêm đề phòng.
Bởi vì Thái hậu không để nàng đi, cho nên đã nhiều ngày nàng không có ra ngoài, mà đêm hôm ấy, nàng đang lẳng lặng suy nghĩ thì cửa số đột nhiên bị mở tung, một bóng người chui vào.
Trên người hắn còn mang theo khí lạnh mùa đông, nhưng Ninh Tương Y lại không để ý, thậm chí còn có chút vui mừng.
“Ninh Úc! Tại sao đệ lại đến đây?”
Sau khi nói xong lời này, nàng đột nhiên cảm thấy không ổn, một màn tỏ tình ngày đó của Ninh Úc vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nàng.
Đột nhiên cảm thấy lúc này đối mặt với hắn, đột nhiên có chút lúng túng.
Nhưng Ninh Úc lần này ngoại trừ muốn gặp nàng ra, thật sự còn có chuyện muốn nói.
“Hoàng tỷ…”
Giọng nói của hắn trầm khàn lẳng lặng vang vọng khắp phòng, Ninh Tương Y ngồi trên giường rất không tự nhiên ôm chăn, rầu rĩ lên tiếng, “Có chuyện gì?”
Dáng vẻ cố tỏ ra bình tĩnh của nàng khiến hắn cảm thấy buồn cười, hắn.
tiến lên trước mấy bước, ngồi xuống, giường, sau đó, ôm chặt Ninh Tương Y vào lòng.
“Đệ làm gì đấy!” Ninh Tương Y xù lông! Nàng nhất định phải cho hắn biết, tỷ tỷ của hắn không phải cứ muốn ôm là ôm nhé!!
Không! Không được để hắn ôm!
Nhưng nàng còn chưa kịp phản kháng, giọng nói của Ninh Úc lại một lần nữa vang lên trên