Mà đám người đang ngồi chờ ở Vấn Thiên Đài cũng cảm thấy bất ổn, mắt thấy màn ca múa tế lễ sắp kết thúc, tiếp theo đây, hoàng đế sẽ bước lên Thiên đài, khấn vái trời đất, chiều cao cả nước!
Hoàng đế cảm thấy có chút kì lạ, theo lý mà nói, đội nghi trượng bây giờ phải đến nơi rồi chứ, ông vừa muốn phái người đi xem tình hình, thì người chủ trì bên kia đã cao giọng tuyên!
“Cung nghênh bệ hạ, bước lên Vấn Thiên Đài.” Bách tính nghe vậy đều quỳ rạp xuống đất.
Khâu tế trời này quá phức tạp, nhưng mục đích chính thật ra lại rất đơn giản, chính là muốn hỏi ông trời, hoàng đế phong Ninh Tương Y làm Phượng Quy Vinh Cực công chúa, địa vị ngang Thái tử này có thỏa đáng hay không, chỉ cần trên trời không giáng xuống điềm báo xấu, thì coi như thông qua.
Mà ông trời cũng không thật sự cảnh báo trước điều gì, cho nên khâu này cũng chỉ là hình thức, coi như làm cho có lệ mà thôi!
Nhưng lúc này, lòng hoàng đế lại có chút bất an, bởi vì từ lúc bắt đầu, sắc trời đã âm u, còn có sấm sét.
Hướng gió thổi lúc này không phải hướng Vấn Thiên Đài, cho nên đài tế hình ca bán nguyệt lúc này cực kỳ lặng gió, sắc trời ngày một tối, rõ ràng còn chưa đến giữa trưa mà giống như đã chang vang tối.
Lúc Ninh Kham bước lên đài, vô thức liếc nhìn Thái hậu một chút.
Chỉ thấy Thái hậu cũng đang nhìn trời, nét mặt cũng rất kinh ngạc, mà nguyên nhân khiến thái hậu kinh ngạc, không giống với hoàng đế.
Bà ta kinh ngạc bởi thời tiết hôm nay đúng như những gì người kia đã nói!
Dưới ánh nhìn của nhiều người như vậy, Ninh Kham cũng không thể chậm trễ, đầu tiên là xá lễ (đại xá thiên hạ, tha tội) cho quan thần, gian quyền của họ và bách tính, sau đó dưới ánh mắt của vô số người bên dưới, đọc một bài văn tự tế trời.
Khâu này rất nhiều nghi thức, cho nên thời gian rất dài, vì thế Ninh Kham hi vọng, trước khi ông làm xong tất cả thì Ninh Tương Y có thể đến kịp.
Cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng không được chậm trễ giờ lành, bởi một khi lỡ, thì một màn chờ đợi phía sau hôm nay là cực kì phiền phức!
Đám người kia sẽ lấy lý do ông trời không công nhận Ninh Tương Y, cho nên sẽ cố ý không để nàng bước lên Vấn Thiên Đài, phản đối cử hành nghi lễ.
Cho dù sau cùng vẫn được phục bên chức, thì cũng không thể là Phượng Quy Vinh Cực được, mà chỉ có thể phong hào khác, chứ đừng nói là địa vị ngang Thái tử.
Ninh Tương Y, con phải mau lên!
Lúc này, Ninh Úc cùng với các hoàng tử công chúa khác đứng dưới Vấn Thiên Đài, nhưng thật lâu vẫn không nhìn thấy bóng dáng đội nghị trường, Ninh Úc có chút gấp gáp, xuyên qua đám người liếc mắt ra hiệu cho Bạch Sinh, Bạch Sinh nhận lệnh, vội vàng rời đi!
Mà bên này, thái độ càn rỡ của Ninh Tương Y khiến tên áo xám cực kỳ phẫn nộ! Hắn khổ luyện võ học hơn bốn mươi năm, lại bị một con tiểu nha đầu châm chọc, thật đúng là xưa nay mới gặp lần đầu.
Trước khi đến đây hắn đã nghe người ta nói, võ công Ninh Tương Y.
không tệ, nhưng trong lòng hắn lại” cảm thấy, cho dù có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có thế, nàng ta mới mười bảy tuổi, thì có mấy phần bản lĩnh chứ?
Mà Ninh Tương Y không để ý đến sự ngăn cản của thủ lĩnh, nhấc kiếm.
vung lên, rèm vàng trước mặt bị một nhát kiếm của nàng chém rơi.
Đến cùng vẫn phá lệ, phạm kiêng kị, xuất hiện trước mặt người đời!
Trên người nàng có một loại khí chất tùy ý nội liễm (thu lại ở bên trong) khiến sắc mặt tên áo xám ngay lập tức trở nên ngưng trọng!
Lập tức, Ninh Tương Y nhảy xuống kiệu, chân nhẹ nhàng tiếp đất, tay cầm kiếm, một thân áo gấm, đầu đội kim quan bằng vàng quý giá, trông nàng đẹp đến kinh người, mà cũng sát khí bức người!
Nhưng quần áo quả thật vẫn có chút phiền hà rườm rà, mặc dù nàng đã cởi áo ngoài bỏ lại ở trong kim liễn, nhưng trên người vẫn bị quấn chặt tầng tầng lớp lớp quần áo, khiến nàng vẫn cảm thấy quá bất tiện.
Nhưng nàng lại không thể cởi ra, bởi cho dù nàng không bận tâm, nhưng cũng phải để ý một chút đến ánh mắt người đời, nếu lúc này mà bình thường giống như ở nhà thì nàng chắc chắn chỉ mặc đúng một bộ quần áo cải cách bên trong, mà như thế khẳng định nàng sẽ bị chết chìm trong nước bọt của những người cổ hủ này!
Tên áo xám thấy Ninh Tương Y cuối cùng cũng bước ra, bước đầu tiên của kế hoạch xem như đã thành công! Cho nên trên gương mặt cứng ngắc của hắn ta lộ ra một