Hoàng ân cuồn cuộn?”
Ninh Úc cười.
Hắn cười một tiếng, trông hắn càng thêm vô song, khuôn mặt mê người ấy, ũ trong thời tiết như thế này cũng là nông thể phai mờ!
Giờ phút này, hắn là Diêm La lấy mạng làm cho bách quan sợ hãi, nhưng ong lòng mọi người, Ninh Úc thiện lương vô tư như tiên nhân, ở trên cao không thể phạm phải!
Mà Ninh Kham nhớ cũng không có trang nào về tội ác của Trịnh Thái úy, có chút khó hiểu, Trịnh Thái úy tuy có tham ô và hối lộ những năng lực của ăn không tệ nên hắn luôn được trọng dụng.
Có chuyện gì vậy? Để hắn toàn thân run lên chỉ vì lời nói của Ninh Úc.
“Để bản vượng cho người nhớ lại Hồi ức một chút.”
Ninh Úc từ tốn nói, “ lúc trước, người chỉ là một tiểu quan thất phẩm trong huyện sông Hoài, một lần sống Hoài lũ lụt, bởi vì ngươi không gia cố lại đê, mà chìm không ít ruộng đất, súc vật chết la liệt, cũng bởi vì người xử lí không kịp, dẫn đến dịch bệnh liên tục xuất hiện, chuyện này, người sẽ không quên chứ?”
Hắn cười nhẹ, sát khí trên người lại iến mất không có chút nào! Quả nhiên là sự kiện đó!
Lần này, Trịnh Thái úy từ bỏ tất cả may mắn, đột nhiên hô to nói, “ cầu vương gia giơ cao đánh khẽ! Lần đó là lần thất trách, thần có tội! Chỉ cần vương gia đồng ý bỏ qua cho thần, thần chất nhất đồng ý công chúa trở lại vị trí cũ, cầu xin vương gia giơ cao đánh khẽ!”
Ninh Kham cảm thấy khó chịu, là hắn có lỗi, nhưng chỉ cần hắn không phản Ninh Tương Y, Ninh Úc sẽ tha cho hắn sao?
Ngay cả Tả Tướng cũng hận không hể ngăn chặn cái miệng của hắn!
Ninh Úc cũng cười, thật không biết sao lại có ý tưởng ngây thơ như vậy.
“Lúc đó, có một thái y kịp thời dâng lên phương thuốc trị liệu ôn dịch, thế nhưng, người vì trốn tránh chịu tội không gia cố đê, trốn tránh việc không xử trí kịp sau lũ lụt dẫn đến bệnh dịch, như vậy là liên tục thực hiện tội ác, nên đem cả thái y kia sát hại, mặc cho ôn dịch hoành hành!
Về sau còn giả vờ giả vịt, cùng người dân ăn ở, đem dịch bệnh lây nhiễm lên cộng đồng rồi cùng nhau chống dịch!
Chờ tất cả mọi người bó tay, chết vô số, mới đem phương thuốc đó xuất ra, tự xưng mình đích thân mang thảo - dược đến, vô duyên trở thành quan phụ mẫu sông Hoài, được bách tính yêu quý!
Sau khi bệnh dịch lắng xuống, phụ hoàng trị tội, người dân còn viết huyết thư xin người bỏ qua, để hoàng thượng chống truy cứu tội của ngươi, lấy được lòng dân, được số làm quan, lên như diều gặp gió.
Người có nhớ những điều này không?
Ninh Úc vừa nói xong, Trịnh Thái úy đặt mông ngồi bệt trên mặt đất? Mặt xám như tro!
Ninh Kham giận dữ! một trận bệnh dịch kia chết bao nhiêu người? Người đến bây giờ vẫn còn nhớ kỹ, thế nhưng tất cả đều bởi vì sự ích kỷ của người trước mặt này?
Người không thể nhịn được nữa, nổi giận nói!”Người đâu! Đem Trịnh thái nhốt vào tử lao chiều ngục, chờ xử lý!”
“Vâng!”
Rất nhanh, Trịnh Thái úy cũng bị đem xuống!
Tả Tướng lúc này thực sự cảm thấy sợ Ninh Úc giống như một bóng ma, biết tất cả mọi chuyện! Nếu chỉ là lời nói suông, hắn sẽ không bao giờ làm, nhưng Ninh Úc đã khẳng định tất cả những chuyện lớn nhỏ, hắn đều biết, lại còn có cả chứng cứ.
Nếu vô ý để hắn đụng đến là coi như không còn lối thoát.
Thật đáng sợ! Ninh Úc quả thực không phải người!
Tả Tướng sắc mặt tái xanh, toàn bộ lòng bàn tay đều là mồ hôi, lúc này, hắn không có một chút oán hận nào khi bị chặt đứt các trợ thủ, chỉ có sợ hãi! Sợ hãi Ninh Úc sẽ tiếp tục!
Nghĩ đến, hắn hướng về cuối ngã tư đường nhìn một cái, lòng tràn đầy chờ đợi!
Ninh Tương Y mau tới đi! Ninh Úc đã điên lên rồi!
Sân bãi hoàn toàn tĩnh mịch, Ninh Úc đột nhiên khéo hiểu lòng người, cười.
“Giờ lành vẫn còn, hôm nay là ngày tốt trăm năm khó gặp một lần, các vị ở đây năng lượng đang rất tốt đúng không? Vậy thì, bản vương tiếp tục cùng các ngươi...!tâm sự thêm một chút!”
Vào thời điểm mưa liên miên này, nụ cười của Ninh Úc còn đáng sợ hơn cả bầu trời có sấm chớp chớp giật từng hồi sau lưng!
Những người này dám nói hoàng tỷ là yêu nghiệt sao, ông trời mới nổi sấm, giáng xuống dị tượng sao? Vậy thì hắn phải cho thiên hạ biết cho dù có yêu nghiệt hoạ thế, người đó nhất định sẽ không phải hoàng tỷ!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không chỉ có Giấu Gỉ máu đổ đỏ cả mắt, ngay cả Ninh Tương Y cũng trở nên gấp gáp!
Nàng tin tưởng bên kia chắc chắn