Sấm sét vang dội, mưa gió lạnh lẽo!
Cái thời tiết này, quái dị đến đến mức mọi người không thể không hoài nghi, tất cả đều có liên quan đến Ninh Tương Y!
Thế nhưng Ninh Tương Y đang ở chỗ nào?
Ninh Úc đã tính toán thời gian, trên mặt vẫn tỏ ra thản nhiên, nhưng trong lòng thấp thỏm… Chẳng lẽ còn có chuyện mà Hoàng tỷ không giải quyết được sao?
Ngay cả mọi người bên dưới cũng đang xì xào bàn tán, âm thanh bàn tán cộng lại càng lúc càng lớn, thậm chí còn làm lu mờ cả tiếng mưa, để Ninh Úc có thể nghe thấy rõ ràng.
Bỏ lỡ giờ lành, coi như Tả Tướng một phen sợ hãi đã không dám nói gì, thế nhưng đám đại thần cương trực công chính kia, cũng sẽ không tùy ý để Ninh Tương Y muốn làm gì thì làm.
Trừ đám người hoàng cung có cung nhân che ô bên ngoài, còn lại đại thần quần áo toàn bộ bị ướt nhẹp, nhiều quan viên, nhiều gia quyến, thần dân đang chờ ở đây, nếu Ninh Tương Y qua giờ lành vẫn không xuất hiện, không cho bọn họ một lời giải thích chính đáng, bọn họ quyết không bỏ qua!
Lúc này mưa càng ngày càng nặng hạt, đổ xuống như trút nước! Người dân có thể chịu ở lại, nhưng còn những quan gia nữ quyền kia làm sao chịu nổi!
Thái hậu không dám nhìn Ninh Úc, cũng không dám mở miệng, liền giật giật bảo Long Quý Phi lên tiếng.
Bọn họ thì không sao, lại có cung nhân cầm ô, cho nên Long Quý Phi cũng không vội, nhưng sau khi nghĩ lại, vẫn hướng về những người xung quanh rồi hỏi.
“Khởi bẩm bệ hạ, giờ lành sắp qua, còn phải chờ đợi thêm nữa sao?”
Câu nói này, giống như nói ra nỗi lòng của tất cả những người có