Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Người bên cạnh sớm chiều


trước sau

“Thứ lỗi cho con không chịu được những lời mắng chửi sỉ nhục đó, nếu phụ hoàng vẫn… vẫn hoài nghi giữa chúng con có gì…”

Sắc mặt nàng trắng bệch, nàng cắn răng, sau đó cười khẩy một tiếng: “Nếu phụ hoàng vẫn nghỉ ngờ, thì xin người hãy cho con về lại lãnh cung, chỉ là Ninh Úc… nó còn nhỏ thế này, hy vọng phụ hoàng có thể nhân từ với nó một chút, để nó ở lại”

“Không…” Ninh Úc hơi nhoài người ra, vẻ mặt nghiêm túc mà nắm chặt tay Ninh Tương Y: “Hoàng tỷ ở đâu thì đệ ở đó!”

Ninh Tương Y chưa định thần lại, hai người đồng thời nhìn về phía hoàng đế, nàng không tin nàng đã nói đến mức này rồi mà Ninh Kham vẫn hoài nghỉ hai người họi Thấy ánh mắt kiên cường của Ninh Tương Y, trưng ra dáng điệu thà chết không buông như thể chỉ cần ông ta dám nói một tiếng nghi ngờ nào thì nàng lập tức ôm đồ về lãnh cung ngay.

Ninh Kham bất lực chột dạ đỡ trán.

“Trâm đã nói lời nào mang ý nghi ngờ…” Ông nhìn Ninh Úc, lại nhẹ giọng nói: “Trẫm chỉ giận nó đánh đệ đệ, còn không nhận sai, chỉ vậy thôi!”

Ninh Úc lạnh lùng nhìn ông: “Con không sail” Ninh Kham trừng mắt vừa định nổi giận tiếp thì Ninh Tương Y đã quỳ thụp xuống: “Nếu như vậy thì mọi chuyện đều do con mà ra, là con không biết dạy nó, phụ hoàng nếu có phạt, cứ phạt con là được!”

Ninh Kham nhìn bộ dạng giống hết với Tuyết phi nhưng lại quyết đoán và lạnh lùng nói ra những lời này, đột nhiên thấy đau lòng, nếu Tuyết phi năm xưa có một nửa kiên định như con gái nàng thì mọi thứ sẽ không đến bước đường này.

Nghĩ tới đó, Ninh Kham bỗng đứng dậy, trừng Ninh Tương Y một cái rồi nói: “Nếu đã vậy thì trẫm phạt con quỳ trước cửa Thái Học ba canh giờ! Còn không mau địt Ninh Tương Y thầm thở dài, trên mặt vẫn tỏ vẻ không phục, hừ một tiếng, cười gẵn: “Nhi thần tuân chỉ!” Thấy nàng như vậy, Ninh Kham bỗng bực dọc không lí do, vội vã rời đi.

Hoàng đế rời đi rồi Ninh Tương Y cũng đứng dậy, nàng bước về phía cửa Thái Học, những người khác quỳ trên đất vẫn chưa dám đứng lên, còn Ninh Úc thì bị Ninh Tương Y mạnh tay kéo đi, mặt mày đỏ lừ.

“Hoàng tỷ…” “Hừi” Ninh Tương Y tự dưng thấy tức, trước khi đến đây nàng đã dặn tới dặn lui rằng khi gặp chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn, không được khoe mẽ, đồng thời cũng phải cẩn thận, đừng sập bẫy người khác.

Thường ngày, biểu hiện thông minh của Ninh Úc làm nàng cực kỳ yên tâm.

Nhưng chuyện hôm nay là một cái hố rõ rành rành như thế, những kẻ đó hận không thể làm lớn chuyện này lên vậy mà Ninh Úc vẫn trúng kế làm nàng rất rất tức giận, càng nghi ngờ hơn rằng cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mà không những làm nó biến mất suốt mấy ngày, lại còn làm ra chuyện thiếu trình độ đến mức này.

Cứ đi như vậy đến trước cửa, Ninh Tương Y nói với nó: “Đệ về điện Thái Cực đợi tỷ!” Nói xong bèn cắn răng quỳ xuống.

Ninh Úc không nói tiếng nào mà quỳ xuống bên cạnh Ninh Tương Y.

“Đệ quay về đi.” Ninh Tương Y nhắm mắt lại, có hơi mệt mỏi: “Lúc này ta và đệ đang ở trước đầu sóng ngọn gió, tuy rằng bây giờ đã ém xuống rồi nhưng đệ quỳ xuống như thế sẽ làm người có ý đồ lại sinh sự.”

Đầu Ninh Úc hiện giờ như muốn nổ tung, sắp sửa hôn mê, nghe Ninh Tương Y nói xong bèn cười khẩy: “Chẳng lẽ đệ không làm gì hết thì bọn họ sẽ không sinh sự nữa ư?”

Ninh Tương Y nghẹn họng, thấy Ninh Úc khó chịu, lén lấy thuốc hạ sốt từ không gian của mình ra rồi đưa cho nó: “Nuốt xuống.” Đây không phải lần đầu Ninh Úc nuốt thuốc này, nó luôn biết rằng trong tay hoàng tỷ có thuốc tốt mà đến thái y cũng không có, nhưng nó chưa bao giờ hỏi, giống như nó không bao giờ hỏi võ công của hoàng tỷ từ đâu ra.

Lúc này, Ninh Tương Y cũng không rảnh, vẫy tay kêu tiểu thái giám đi theo Ninh Úc tới, lạnh giọng hỏi: “Điện hạ bị gì vậy, †ại sao sốt cao như vậy mà

các người lại không gọi thái y, hầu hạ kiểu gì vậy?”

Tiểu thái giám sợ sệt quỳ xuống, không để ý tới ánh mắt lạnh lẽo của Ninh Úc ở kế bên, kể rõ từng chút như rải đậu cho Ninh Tương Y nghe, Ninh Tương Y càng nghe càng tức, nhưng cuối cùng chỉ im lặng để tiểu thái giám lui xuống, bản thân nàng quỳ đó hờn dỗi.

Ninh Úc cũng không biết mở lời thế nào, uống thuốc xong nó chỉ thấy buồn ngủ, cố gượng quỳ.

Cung nhân đi ngang không thể không lén nhìn vài lần, một nam một nữ, hai đứa nhỏ xinh xắn như quan âm an toạ, nhưng đều im lìm, một đứa xụ mặt, một đứa chưa hết giận.

Ninh Kham nghe xong chỉ thở dài, có lẽ là ông ta đã nghĩ nhiều thật? Vẫy tay một cái, miễn phạt cho Ninh Tương Y.

Đợi đến khi hai người về đến điện Thái Cực đã chập tối, Ninh Tương Y không đợi Ninh Úc mà đi trước một mình, gấp gáp bước vào bên trong điện, Ninh Úc hơi nghi hoặc trong chốc lát rồi bước theo vào.

“Quỳ xuống!” Ninh Tương Y đang trườn người trên giường đột nhiên mở miệng nói, Ninh Úc nghe xong, nội tâm run rẩy, bởi vì quá sợ hoàng tỷ chán ghét nó nên nghe lời mà quỳ xuống.

Cung nhân đi theo nó bất giác thở dài nhẹ, lúc nãy hoàng đế hét to bắt điện hạ quỳ xuống, điện hạ còn ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng công chúa cất lời thì điện hạ lại không phản kháng chút nào.

“Ninh Úc đệ hay lắm, quả nhiên là đã lớn khôn rồi nhỉ!” Ninh Tương Y ngồi dậy, đau lòng nhìn nó: “Có người hạ độc đệ mà đệ còn không nói lại với tỷ, đệ hay lắm!” Nét mặt Ninh Úc càng khó coi hơn: “Cũng không phải loại độc chí mạng.” “Mi độc (*) cũng là độc! Đệ mới bao nhiêu tuổi đâu? Cung nữ đó dám cả gan hạ độc đệ, đệ mặc kệ mà đi ngâm nước lạnh tự hành hạ mình à? Còn ngâm hết một đêm, bị bệnh thì sao?” (*) Mị độc: na ná xuân dược.

Càng nói càng tức: “Nữ tử đó chủ động như vậy, còn cởi sạch sẽ nằm lên giường đệ, sao đệ không thành toàn cho ả đi! Sau này muốn hành ả thế nào chẳng được, sao phải tự làm khổ mình.”

Ninh Úc quỳ trên đất không nhịn được bèn ngẩng đầu nhìn nàng: “Hoàng tỷ từng nói, đàn ông tốt chỉ lấy một người.”

Nó nói rất nghiêm túc, ánh mắt kiên định, nhìn chăm chú đến mức Ninh Tương Y không biết tại sao nàng lại nóng mặt: “Đồ ngốc!” Ngày xưa nàng dạy nó như thế chẳng qua là xem nó như một nửa kẻ thù của mình, hy vọng nó có thể sống chính trực, nhưng hiện giờ sớm tối bên nhau, đôi khi nàng đối xử với Ninh Úc cũng mang tâm trạng như của các bậc cha mẹ, không biết con gái nhà người ta thế nào, dù gì thì con trai nhà mình cũng không được chịu thiệt.

Càng nghĩ càng chột dạ, Ninh Tương Y võ võ mặt mình, lẩm bẩm: “..Thế sao năm ngày nay đệ không đến điện Thái Cực?”

Bị hỏi đến vấn đề này, tim Ninh Úc giống như bị xé toạc ra, nó nhớ lại những lời hoàng tỷ nói ở Thái Học hôm nay, nàng nói nàng xem nó là đệ đệ, là người thân, là bạn bè, xem nó là tất cả, chỉ vì mỗi nó nương tựa với nàng lúc còn ở lãnh cung, nhưng nếu mẫu phi nó không sát hại Tuyết phi, hoàng tỷ sẽ có vô số tri kỉ, tỷ đệ, thầy giáo, người thân, nếu nàng biết được vì mẫu phi nó mà nàng mất hết mọi thứ thì sẽ buồn đến mức nào.

Nó càng im lặng thì Ninh Tương Y càng cảm giác có gì đó bất thường, truy vấn cung nhân đứng sau Ninh Úc: “Năm ngày trước điện hạ đã đi đâu?”

Một tiểu cung nhân thấy điện hạ quỳ trên đất không nói gì bèn tiến lên một bước: “Năm ngày trước, sau khi tan học, điện hạ đã đến điện Hàm Hương của Liễu Hiền phi.” Vừa nghe thấy cái tên này, tim Ninh Tương Y nhảy vọt một cái: “Bà ấy đã nói gì đó nên… đệ mới thất thường thế này?” “Đúng là… hồ đồ!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện