Cảnh này, làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngày người! Ngay cả Ninh Úc!
Ninh Úc trong lòng đau xót! Trong lòng hắn biết, hoàng tỷ đang dùng cách này để đánh lạc hướng của bọn họ, để bọn họ quên chuyện tỷ đệ tư tình.
Cho nên nàng buộc bản thân, buộc bọn họ áy náy! Nhưng mỗi một câu nàng nói đều là thật, dựa vào cái gì mà bắt hoàng tỷ trả giá cho chuyện này, bọn họ hưởng thụ còn chưa đủ, còn muốn gây sự với nàng sao?
Giờ khắc này, hắn rất muốn kéoNinh Tương Y rời khỏi nơi này, rời khỏi những thị phi này, hoặc là hắn trực tiếp mưu phản, đem tất cả những người gây sự với nàng ở đây, toàn bộ chôn xuống dưới đáy!
Nhưng hắn không thể, bởi vì đây không phải cảnh nàng muốn thấy, nếu như nàng muốn mưu phản, chỉ cần nói một tiếng, mà nàng lại chọn như vậy, chắc chắn là có lý do.
Cho nên hắn nhẫn nhịn, nhưng hôm nay những người đứng ở đây, hắn nhất định sẽ bắt bọn họ trả giá đắt!
Ninh Tương Y sợi tóc bay lên...!
Lúc này, vẻ mặt của nàng rõ ràng không buồn phiền, không tự ti, nhưng mọi người đều cảm thấy nàng đang tổn thương.
Đúng vậy, nàng đã dùng cách này để giải quyết tình cảnh này, tuy rằng đã giải quyết, nhưng … cuối cùng nàng nhận ra giữa mình và Ninh Úc tồn tại một sợi dây!
Ninh Úc khi nãy vì nàng điều động cấm quân, cấm quân nghe hắn, lại không nghe hiệu lệnh của Hoàng đế, chuyện này chính là tội danh mưu phản! Có thể đem tất cả cố gắng của hắn những năm qua quét sạch toàn bộ, trừ phi hắn thật sự mưu phản!
Mà tất cả đều là vì nàng à!
Giữa bọn họ ngay cả thừa nhận thân thiết đã gian nan như vậy, còn nói gì đến chuyện tình cảm nam nữ?
Cho nên nàng phải làm như vậy, một là để Hoàng đế áy náy, làm nhạt đi hành vi của Ninh Úc, hai là đánh lạc hướng suy nghĩ, để thiên hạ quên lời đồn đại tỷ đệ tư tình.
Ba… là nàng muốn rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt!
Gương mặt bị thương của nàng này khiến tim Ninh Kham đột nhiên đau xót.
Nàng nói cũng không sai, bởi vì nhờ có nàng, Đại Dục ở chỗ khác không nói, riêng ở kinh thành, toàn bộ đời sống sinh hoạt đều tăng lên!
Thế nhưng những người này lại là đang làm gì, lúc nàng gặp nạn, không chỉ ba lần bốn lượt thờ ơ lạnh nhạt, còn đào thêm chuyện, nếu nghĩ lại đúng là không có lương tâm!
Mà một số người dân không bị dọa chạy, bây giờ nghe nàng nói trong lòng càng thêm áy náy!
Ninh Tương Y là người cải thiện cuộc sống của bọn họ, là đại ân nhân của bọn họ!
Nhưng một người tốt như vậy, khi nghe người khác vu oan cho nàng là dơ bẩn, đê tiện, họ vẫn còn nghi ngờ mà nghĩ trong lòng: “Vậy là nàng cũng không phải người hoàn hảo, cũng có mặt xấu xa nữa.
Như thế xem ra, những người này còn xấu xa hơn!
Biết ơn mà không biết báo đáp,người khác nói sao nghe vậy, thờ ơ lạnh nhạt, nghĩ lại mà nói, so với người giở trò xấu thì bọn họ càng thêm đáng hận!
Còn Ninh Kham bị Ninh Tương Y làm cho choáng váng, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại.
Lúc này váy nàng phất lên, vươn miệng kia tượng trưng cho quyền lực và địa vị, bị nàng ném trên mặt đất, như ném đi một đôi giày rách!
Không nghi ngờ nàng rất mạnh mẽ, và sức mạnh kéo dài từ tấm lưng cứng ngắc đó thậm chí có thể xuyên thủng cả trời đất!
Nhưng nàng cũng có yếu đuối, cũng sẽ vì hoài nghi của mọi người mà tổn thương, vì phẫn nộ, mà đem vương miện ném trên mặt đất!
Nàng thật là đáng thương, bàn tay phải máu me be bét kia khẽ run, để thấy nội tâm của nàng đang mất bình tĩnh.
Nghĩ đến bọn họ đã dùng ánh mắt hoài nghi, lạnh nhạt nhìn một nữ tử bị bắt nạt, bọn họ thật sự không đáng làm nam nhi!
Ninh Giác là người đầu tiên có phản ứng, tuy rằng muốn Ninh Tương Y không phải muội muội mình, nhưng cũng không phải thế này, thấy nàng khổ sở, hắn cũng đau lòng!
Vì vậy, hắn đứng dậy, nhặt vương miện của Ninh Tương Y lên, nói.
“Phẩm chất của Hoàng muội đã sáng tỏ, trời đất chứng giám! Thế nhưng các ngươi lại nói xấu nàng như thế, nói xấu nàng còn đặt điều cho nàng, đã như vậy, vì không để