Thấy nàng không đáp, Ninh Úc mím môi, mở bàn tay bị thương của nàng ra, cúi đầu bôi thuốc cho nàng.
Mười sáu tuổi đang ở giữa sự trưởng thành và ngây ngô, khi hắn thu tất cả thù hận an tĩnh làm gì đó, quả thực nhìn vô hại cực, nhưng Ninh Tương Y lại cảm thấy, hắn lúc này trong không hề bình tĩnh!
Bôi thuốc xong, hắn cẩn thận băng bó tay Ninh Tương Y, bình tĩnh đặt xuống đệm lót.
“Hoàng tỷ, là ta vô dụng, thảo nào nàng không thích ta.”
Hắn nói đến đây nở nụ cười im ắng, nghiêng người nằm trên đùi Ninh Tương Y, lông mày hiện rõ nét chán ghét bản thân…
Giọng điệu tự ti, tự oán của hắn khiến Ninh Tương Y chợt đau lòng!
Đã bao nhiêu năm hắn chưa từng làm thế này rồi? nằm trên đùi của nàng, yên lặng, mang theo một chút dựa dẫm, thân mật.
Ninh Tương Y nhịn không được lấy tay vuốt nhẹ sợi tóc phía trên vương miện của hắn.
“Ngươi đã quá ưu tú.”
Ninh Úc không nói gì, đầu nhẹ nhàng cọ vào chân của nàng, hưởng thụ thật sâu mùi trên người nàng, giống,như một con vật bị thương, an tĩnh liếm láp vết thương.
Ninh Tương Y biết hắn bị chuyện của Long Thành Thính Tuyết đả kích, ý thức được sức lực của mình nằm trong một nước, mà nàng… Lại muốn đi đến một nước khác, có chút thương tâm!?
“Mà người còn nhỏ..”
Ninh Úc ghét nhất nàng nói hắn như vậy, nhịn không được liền cắn nhẹ trên đùi của nàng một cái, cảm giác ngứa nhột, khiến Ninh Tương Y phát ra tiếng cười.
“Ta nói thật!”
Nàng ấn đầu hắn không cho hắn động đậy, Ninh Úc trước giờ luôn tỏ ra mạnh mẽ và hung hãn, nhưng lần đầu tiên hắn lộ ra vẻ yên tĩnh và bi thương như vậy, khiến nàng không thể không nói gì đó trong lòng.
“Trong lòng ta, ngươi vẫn luôn là học nam nhân lợi hại nhất!”
Nàng nói khiến Ninh Úc đột nhiên bất động, yên lặng ghé vào trên đùi của nàng, nghe nàng nói chuyện.
“Khi người còn rất nhỏ, ngươi tầm bảy tuổi? Khi đó, ngươi có thể làm cho ta xích đu hay một cái ghế đu.
Chỉ cần ta đã nói một lần, ngươi có thể dựa vào suy đoán mà làm ra được.
Nó không giống một đứa nhỏ bảy tuổi.
Dạy ngươi làm đồ vật một lần, ngươi có thể làm theo, quả là một đứa trẻ thần đồng! “
Ninh Úc trầm mặc, hắn không cảm thấy nhìn qua liền nhớ được, bẩm sinh tư duy tự lập là chuyện gì lớn lao, nếu như hắn là thần đồng, vậy người chỉ dạy hắn những cái này, hoàng tỷ chính là thần tiên.
Ninh Tương Y đưa ngón tay qua tóc xoa bóp đỉnh đầu hắn, nàng có thể cảm nhận rõ ràng cả người Ninh Úc đang buông lỏng, cô không khỏi nở nụ cười.
“Còn có...lúc chín tuổi, Lãnh Cung có thích khách, ta cho người đi tìm phụ hoàng cầu cứu, khi đó, kỳ thật ta muốn ngăn chặn thích khách, để ngươi có thể chạy trốn, lúc đó ta không ngờ rằng người chỉ có chín tuổi, ngươi lại gọi học cứu binh đến…”
Ninh Tương Y cười khô, lúc đó có một số chuyện, sau này nàng cũng là không nói với Ninh Úc, bởi vì Ninh Úc rất áy náy với vết thương của nàng, nên nàng chôn chặt trong lòng, nghĩ trong lòng sẽ không bao giờ nói ra, nhưng bây giờ, Trên đường hồi cung, nàng chỉ muốn nói với hắn.
Ninh Úc bỗng nhiên mở mắt ra nhìn nàng, Ninh Tương Y vội vàng che con mắt của hắn, cười không được tự nhiên, “Đừng nhìn! Nghe nói cái góc độ này của nữ nhân, là xấu nhất...”
Ninh Úc hơi kinh ngạc mọi cảm xúc đau lòng bị quét sạch sành sanh, đột nhiên muốn cười, hoàng tỷ kỳ thật quá để ý hình tượng của nàng trong lòng hắn.
“Lúc ấy...!Ta nhìn thấy đám sát thủ kia gọi thêm viện binh, trong lòng chỉ sợ phải chết ở chỗ này, thế nhưng trong hai người chúng ta, chết chắc chắn tốt hơn nhiều, cho nên ta đuổi người đi, muốn người đi tìm Hoàng đế, nhưng thật ra là hi vọng Hoàng đế có thể xem ngươi là con của người, không giết ngươi, bảo vệ ngươi.”
Ninh Tương Y trầm giọng nói xong, chính mình cũng có chút kinh ngạc, nàng mà lại có thể vô tư như vậy, dễ dàng từ bỏ kiếp thứ