Tiêu Thắng không thở nổi, hai chân đạp loạn xạ, chỉ có mũi chân chạm đất! Ninh Tương Y cũng sợ trực tiếp đem hắn bóp chết, cho nên nhẹ thả tay, hắn rơi xuống trên mặt đất, họ kịch liệt, hai mắt đảo loạn, nhưng một bước cũng không dám động.
Ở trước mắt là Hoàng đế… Nhưng dù vậy, bên ngoài xa nhiều cấm quân cũng không ai dám tiến lên đây, mắt lạnh lùng khó chịu nhìn Hoàng đế.
Lúc này Vân Cẩm mới định thần lại, không thể nào, ảnh hưởng của cảnh tượng vừa rồi quá lớn! Nàng không ngờ Ninh Tương Y lại đến cứu mình, lại còn dùng cách này!
Không khí nồng nặc mùi củi cháy, bầu trời u ám, tro đen rơi xuống, giống như tuyết đen, cảnh tượng địa ngục trần gian.
Bên ngoài vẫn là tiếng kêu loạn, nhưng Ninh Tương Y cũng từng để ý tới, chỉ là sau khi nhìn qua đám người một chút, nói với Vân Cẩm.
“Ngươi còn muốn trốn tránh tới khi nào, chẳng lẽ ta còn phải đứng ra chủ trì việc của ngươi à?”
Vân Cẩm như ở trong mộng mới tỉnh, được Vương Kính vịn đi ra, lúc này nàng có chút sợ hãi, e ngại tới gần Ninh Tương Y, loại cảm giác này, giống như lúc mới lần đầu tiên biết nàng, cả người bị khí thế trên người nàng đè nén, mỗi lần tới gần nàng, ngay cả thở hơi thở cũng không dám lớn
Nàng còn có chút ảo não, lúc này cũng không dám gọi tên Ninh Tương Y, trầm giọng hỏi.
“Bây giờ ta nên làm gì?”
“Làm gì bây giờ?” Ninh Tương Y nhíu mày nhìn nàng, bây giờ đã là cục diện một người chết hai ta chết, còn có thể làm sao?
Nàng cười ghé bên tai Vân Cẩm nói, “ trong phòng không phải còn một bình rượu độc à?”
Câu nói kia, mà dọa đến Vân Cẩm mặt mày trắng bệch, thân thể nàng run như cái sàng, khó mà tin được Ninh Tương Y lại muốn nàng giết vua! Những đại thần kia sẽ không bỏ qua nàng!
Lúc này, Ninh Tương Y vung tay lên, những người còn lại của Vân Cẩm vậy mà kỳ dị lại hiểu ý nàng, đem của viện phong khóa lại!
Lúc này người bên ngoài viện dường như cũng dự cảm điều không ồn, không tiếp tục xông tới, cho nên nặng nề đứng ngoài cửa đại bị khoá, ngăn cách hai thế giới.
Hành động này, khiến người trong viện hoảng sợ không thôi! Đây là muốn làm gì, giết người diệt khẩu à? Trong chớp nhoáng này, bọn họ bắt đầu hối hận tại sao lúc nãy mình xông vào nhanh như vậy!
Hành động đóng cửa đến Vân Cẩm cũng bị hù, lúc này ở trong mắt nàng, Ninh Tương Y giống như ma quỷ, nàng thậm chí ngay cả hoàng đế cũng muốn giết! Quả thật đáng sợ!
Thế nhưng Ninh Tương Y mặc kệ nàng có thể tiếp nhận hay không, ánh mắt của nàng liếc nhìn Vương Kính một chút.
“Ngươi, đi lấy rượu bệ hạ mới ban cho quý phi lấy ra!”
Nàng mới mở miệng, Tiêu Thắng cũng không thể bình tĩnh, hốt hoảng ngẩng đầu tứ phía, ngồi dưới đất khàn giọng hô!
“Ngươi… Các ngươi nhanh mau cứu trẫm! Trẫm… Khụ khụ, trẫm phong các ngươi làm đại tướng quân hộ quốc! Nhanh cứu ta!”
Lúc này Vương Kính bưng rượu ra, nghe nói như thế, hắn nhìn Vân Cấm một chút, thở dài rồi nói với mọi người ở chỗ này.
“Ta Vương Kính, các ngươi cũng đã nhận ra, trước kia đều là huynh đệ huấn luyện chung, bây giờ ta với mọi người cũng không có gì khác biệt, chỉ là...!Người ta trung thành là điện hạ!”
Hắn nhìn Tiêu Thắng ngồi trên đất một chút, nói nói, “ mà ta sở dĩ sẽ mưu phản, ủng hộ điện hạ, cũng không phải là điện hạ hứa cho ta quan to bổng lộc, mà là...!Muội muội của ta, bởi vì bị tên cẩu hoàng đế các người coi trọng, trắng trợn cướp đoạt tiến cung, không qua một năm...!Liền chết!”
Hắn nói như vậy trên mặt lộ ra đau thương, Tiêu Thắng xác thực đã làm nhiều chuyện xấu, hắn làm cái trò này, mỗi người chỗ này cũng có thể nhớ ra được bảy tám lần…
Vương Kính hít một hơi thật sâu, lớn tiếng hướng mọi người nói, “Cẩu hoàng đế Tiêu Thắng! Hồ đồ vô đạo đức, bởi vì hắn làm không nghiêm, lúc trước khi An Vương cầm quyền tạo nên bao nhiêu oan ức thảm án? Mỗi lần thiên tai, bách tính khốn khổ không thể tả, hắn lại đang làm cái gì? Hoặc liền buông xuôi bỏ mặc, mặc cho xác chết khắp nơi, cho dù có cấp cho lương thực truyền xuống dưới, đến tay cũng chỉ còn đất cát gạo cũ! Đây chính cách tên cẩu hoàng đế lo cho Giang Sơn!”
Vương Kính càng nói càng lớn tiếng! Mà không ai phản bác.
“Mà từ ba năm trước đây, khi điện hạ