“Ninh Tương Y… Đồ điên! Ngươi sẽ chết không yên lành!” Nàng nghiêng đầu không dám nhìn Ninh Tương Y hung hãn nói.
“Vụt —!” Ninh Tương Y trực tiếp thưởng nàng roi thứ sáu, đổi về nàng một tiếng hét thảm!
“Tiện nhân! Dâm phụ! Ngươi quả là nữ nhân ác độc! Ở trước mặt Ninh Úc còn giả bộ lương thiện như vậy!”
“Vụt!”
Ninh Tương Y nhìn khuôn mặt nàng nhăn lại vì đau, mồ hôi lạnh cùng nước mắt chảy xuống, trong lòng cuối cùng xả được cơn giận!
Nàng đã sớm muốn dạy dỗ nàng, chỉ là muốn lo chuyện đại cục trước nên chịu đựng, những hiện tại, nàng không muốn nhịn nữa!
“Ta chính là ác độc như vậy thế nào? Ngươi lương thiện lắm à? Vậy ta ngược lại ta muốn nhìn xem sẽ có người tới cứu người hay không!” Ninh Tương Y không chút nào nương tay, vì cái thứ người xấu này thì làm gì có cảm giác đâu?
Long Thành Thính Tuyết bị nàng quất vài roi đến mức muốn kêu trời, nàng không hề nghĩ Ninh Tương Y là một người điên cuồng như thế! Làm việc không cân nhắc đến hậu quả!
Nhưng nàng không biết là, người ta không phải không cân nhắc hậu quả, mà đã sớm nghĩ ra đối sách!
Như những roi này, nàng đều dùng ám kình, đánh vào người rất đau, nhưng không hề có vết thương, máy ngày sẽ hết, nàng mới không sợ! Cứ đánh thôi.
Vài roi rơi xuống, Long Thành Thính Tuyết rõ ràng muốn ngất đi,nhưng bởi vì quá đau, nàng lại duy trì tỉnh táo, tỉnh táo tiếp nhận phân cực hình này!
“Bố Cát! Đa Luân!”
Chỉ là vài roi, Long Thành Thính Tuyết cảm giác mình đã chống đỡ không được, nàng sắp chết! Cho nên nàng lại một lần nữa gọi tên đám người Lâu Diệp.
“Ngươi… Các ngươi muốn nhìn thấy nàng giết ta đúng không?!”
Ninh Tương Y lại xen vào nói, “ chỉ còn năm roi, các ngươi có chắc muốn xen vào?”
Nhìn sứ thần Lâu Diệp có chút không đành lòng, nhưng bị câu nói này của nàng kịp thời trấn trụ, một câu cũng không nói nên lời.
Bố Cát tay nâng lên lại buông xuống, cuối cùng thở dài nói, “Cố Quốc công chúa, người hà tất phải như vậy?!”
Cùng Long Thành Thính Tuyết ở đây làm loạn có hay ho gì?
Ninh Tương Y chẳng hề để ý dùng roi chỉ vào mặt Long Thành Thính Tuyết đang run lẩy bẩy nói, “Lúc ta cứu nàng, nàng lại muốn giết ta, đối với một kẻ muốn giết mình, vì sao ta phải nương tay?”
Nói xong, tay hất lên, bộp một tiếng hung hăng đánh vào lưng Long Thành Thính Tuyết, để nàng cả người nằm rạp trên mặt đất, không thể động đậy!
Nhục nhã! Vô cùng nhục nhã!
Bụi đất bay lên dính trên người nàng đầy bụi đất, khuôn mặt bất mãn đầy mồ hôi lạnh và nước mắt nước mắt, lúc này nàng nằm như chó nằm rạp trên mặt đất kéo dài hơi, mà những người này… Những người hoàng huynh này phái tới bảo vệ nàng, lại thờ ơ lạnh ớc nhạt!
Nàng thật rất hận, những người này, nàng một tên đều sẽ không bỏ qua! Tất cả thấy qua cảnh nàng thảm hại, đều phải chết!
Ninh Tương Y lại một roi quất vào trên lưng nàng, bị đánh đến toàn thân co lại! Thế nhưng lần này, nàng lại cắn răng không thét lên, ngược lại khiến Ninh Tương Y có chút thắc mắc.
Nàng chậm rãi đứng dậy, cặp mắt oán độc, liền giống như bị dại, nhìn nàng tựa như lúc nào cũng muốn nhào tới cắn xé người.
“Ninh Tương Y… Tiện nhân… Ta sẽ để cho ngươi chết, để ngươi chết!”
Ninh Tương Y không thèm để ý chút nào cười, “Lúc ngươi mới quất người không phải quá thoải mái sao? không phải ngươi vừa mới nói, nàng bị ngươi đánh, là vinh hạnh của nàng, như vậy ta quất ngươi, ngươi có phải cũng cảm thấy rất vinh hạnh không?”
Long Thành Thính Tuyết nhìn chằm chằm nàng, trán nổi gân xanh!
“Ta muốn đem ngươi… Bán vào kỹ viện hạ đẳng nhất! Món nợ… lần trước!”
“Thật sao?” Ninh Tương Y vẫn ung dung nhún nhún vai, thế nhưng sau tay dùng lực, một roi quất xuống, để Long Thành Thính Tuyết nhịn không được khẽ hét một tiếng, nằm rạp trên mặt đất.
“Tốt xấu cũng là công chúa, cũng không biết vị mẫu thân hoa khôi của người kia đã dạy người thứ gì! Trở về nói với mẫu thân ngươi, làm Vương phi, đừng nhớ mãi những cái quá khứ kia mà kinh hãi!”
“Ngươi!” Long Thành Thính Tuyết nằm rạp trên mặt đất muốn hộc máu, lúc này tóc rối tung, có bao nhiêu đáng sợ!