“Ngươi còn có mặt mũi gọi bản Vương…”
Long Thành Vô Cực tức cười, hắn chỉ vào thi thể đầy trên mặt đất, ngón tay đều đang run lên!
“Bản Vương mới nói sẽ rời khỏi, ngươi liền có thể giật dây phụ Vương lợi dụng tư quân giúp ngươi giết người? Long Thành Thính Tuyết, người thật sự là con người!”
“Ta… Ta không có…” Nàng làm đôi mắt cầu cứu nhìn lão Lâu Diệp Vương, lão Lâu Diệp Vương đứng ra cản ở trước mặt nàng.
“Cái này không liên quan Thính Tuyết! Đây là ý của ta!” Hắn nhìn đám người dưới đài một chút, lớn tiếng nói, “ những nô bộc này hãm hại Thính Tuyết chưa đủ, bây giờ còn muốn trả đũa, vô cực, người nhất định phải làm chứng cho Thính Tuyết! Nếu không thì thanh danh của nàng sẽ bị hủy hoại!”.
Lão Lâu Diệp Vương lúc này còn muốn gây lẫn lộn, đem sai lầm đổ lên đầu người khác.
“Vô cực, những người này thật sự có vấn đề, người vừa nãy không nghe tên Bố Cát kia nói xấu Thính Tuyết, rõ ràng là trong lòng có ý đồ xấu!” Lão Vương phi còn nói giúp vào.
Nói đến Bố Cát Long Thành Vô Cực trong lòng rất đau xót! Là đại thần hắn vô cùng tín nhiệm, vậy mà lại bị giết như thế!
Lúc này Long Thành Thính Tuyết nước mắt chảy ròng ròng, khẩn cầu nói, “ ca ca… Ngàn vạn sai lầm đều là Thính Tuyết sai, ca ca tuyệt đối không được mắng phụ Vương mẫu phi, đều là lỗi của ta…”
Lúc này, Lão Vương phi cũng khẩn cần nói, “Vô cực… Chúng ta cũng là vì danh dự muội muội của ngươi…” Nàng thấp giọng nói, “ bây giờ… Người đã chết rồi, nếu người còn không buông tha cho muội muội của ngươi, khiến nàng không có thanh danh, chẳng phải là cái gì cũng đều đổ xuống dốc?”
Long Thành Vô Cực bỗng nhiên trừng mắt nhìn tới, khiến Lão Vương phi nháy mắt nghẹn ngào!
“Chính vì các ngươi dung túng như thế, nàng mới có thể vô pháp vô thiên như vậy!”
Lão Lâu Diệp Vương và Lão Vương phi không nói được gì nữa, trong lòng bọn họ biết, những người này đều chết rồi, Long Thành Vô Cực có tái sinh bọn họ, cũng không có gì tốt đẹp, về phần hắn sẽ trừng phạt gì, bọn họ là cha mẹ ruột hắn, có cái gì mà sợ?
Long Thành Vô Cực cảm thấy đầu đều muốn nổ tung!
Dưới đài là một đám dân chúng muốn thăm dò chân tướng, trên đài còn có Ninh Tương Y và người của nàng, cùng mấy người duy nhất còn sống, bọn họ đều đang dùng ánh mắt chờ đợi nhìn hắn, hi vọng hắn làm theo chính nghĩa!
Lúc này, chỉ cần hắn nói một câu, tất cả đây đều là thân muội hắn sai, Bố Cát nói đều là sự thật! Như vậy thanh danh Long Thành Thính Tuyết sẽ rơi xuống tận đáy, không còn ai dám lấy một người lòng dạ rắn rết như vậy.
Nếu như hắn nói, Bố Cát nói không phải sự thật, như vậy mấy người còn sống kia, chắc chắn sẽ thất vọng cực độ, không còn dũng khí để sống tiếp.
Còn có Ninh Tương Y…
Lúc này hắn nhìn Ninh Tương Y một chút, nàng đứng không xa, khuôn mặt trầm tư.
“Thính Tuyết, còn không mau đến xin lỗi Cố Quốc công chúa!” Long Thành Vô Cực cắn răng, “Mặc kệ chân tướng như thế nào, ngươi cũng không nên liên lụy đến Cố Quốc công chúa vô tội, nàng là quý khách Lâu Diệp!”
Một câu, đặt vững trọng lượng vị trí của Ninh Tương Y, mà Long Thành Thính Tuyết lại cảm thấy, chỉ cần nàng xin lỗi một câu, coi như cuối cùng Long Thành Vô Cực cũng đứng về phía Ninh Tương Y, dân chúng sẽ không tin tưởng nàng… Dù sao nàng nói xin lỗi, liền nhận đã oan uổng cho Ninh Tương Y, nhưng đã không oan uổng Ninh Tương Y, thì không thể đổ tội cho Bố Cát?
Cho nên nàng không thể xin lỗi...!Không thể xin lỗi.
Cho nên nàng chỉ vào ghế đá đã nổ nát trên đài cao, có chút sợ hãi nói, “.
nàng...!Ta không dám tới gần nàng, trên người nàng mang theo lợi khí! Sẽ khiến cho ta thịt nát xương tan!”
Rất nhiều dân chúng không biết ý nàng là gì, nhưng Long Thành Vô Cực biết! Ninh Tương Y mang theo lợi khí trong người có thể khiến người ta thịt nát xương tan sao?! Nàng vừa rồi đã dùng lợi khí đả thương người rồi sao?
Ninh Tương Y lúc này bước đi tới, mỉm cười, “Ngươi nhìn quần áo ta mỏng manh thế này, trên người chỉ dùng duy nhất vũ khí phòng thân...vậy ngươi kiểu này, là thật tâm không muốn nói xin lỗi.”
Long Thành Vô Cực nhìn Ninh Tương Y một chút, phát hiện trên người nàng đúng thực không giống có thể giấu đồ vật, thoáng yên tâm, bởi vì đồ vật quan trọng như vậy, nàng chắc chắc không mang theo bên người.
“Thính Tuyết,