Ninh Tương Y dựng thẳng vương miện..nhẹ nhàng nói
“Trong mắt của ta, không gì quý hơn người luôn vui vẻ, Tiêu Uyên ca ca, ngươi có thể đồng ý với ta không?”
Tiêu Uyên môi nhếch lên lại buông, lại nhếch, giờ khắc này, sao mà khó như vậy chịu.
Cuối cùng… Hắn hít sâu một cái, thật sâu cúi đầu xuống, thật sâu đáp lại một chữ.
“…Ừ.”
Ninh Tương Y nhoẻn miệng cười, đưa tay dìu hắn.
Hai tay chạm vào nhau, giống như trong mơ của hắn, Y nhi trở thành hoàng hậu của hắn, mà hiện thực lại tàn khốc như vậy, để hắn không thể không thức tỉnh đây chỉ là lễ đăng cơ.
Hắn nắm chặt tay Ninh Tương Y, không chịu buông ra, sau đó mang Ninh Tương Y hướng ra đám người.
Một khắc này, dưới đài toàn bộ cúi đầu, lớn tiếng nói, “ đế vương đăng cơ, sống mãi muôn đời –—”
Tất cả đại thần vội vàng dập đầu như núi lở, “Vạn tuế—-”
Thái phó lại dập đầu, “Sống mãi muôn đời—-”
“Vạn tuế!”
“Sống mãi muôn đời!”
“Vạn vạn tuế —- “
Liên tiếp, Ninh Tương Y chỉ nghe chúc, tiếng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế liên miên không dứt, vang vọng chân trời.
Đây là mong ước chân thành của triều thần với tân Hoàng đế.
Giờ khắc này hết sức kích động lòng người, Ninh Tương Y thậm chí còn ảo giác cả thiên hạ đang quy phục dưới chân mình.
Đây chính là vương quyền, cái này… Chính là vị trí thượng đẳng.
Mà lúc này, Tiêu Uyên đứng ở bên cạnh nàng, nhìn nàng, nhẹ nhàng nói.
“Kiếp này, ta không giữ được nàng, thế nhưng nếu có một ngày, đôi cánh nàng mệt mỏi, muốn quay đầu, ta vẫn đang ở Ngọc Hành chờ nàng.”
Hắn chỉ vào đám người quỳ dưới đài, nặng nề nói.
“Những người này, cả Giang sơn Ngọc Hành, nó thuộc về ta, cũng thuộc về nàng.”
Ninh Tương Y kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc này đây, nàng không còn nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt của Tiêu Uyên, chỉ thấy hắn nắm chặt tay nàng, cuối cùng dùng sức bóp thật mạnh rồi mới buông ra.
Hai tay tiếp nhận chén vàng thái phó đưa tới, Tiêu Uyên giơ cao tế trời.
“Ta nguyện làm Ngọc Hành phồn vinh hưng thịnh, trường tồn muôn đời!”
“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế –!”
Một khắc này, hắn là đế vương tối cao trong thế gian, cũng là thời khắc huy hoàng nhất của hắn.
Một khắc này, Ninh Tương Y đứng ở cạnh hắn, nhìn hắn, lại thấy cách rất xa.
Lúc này, Ninh Tương Y tim đột nhiên đau xót, nàng nhìn xuống dưới, bậc thang, bên trong âm thanh huyên náo long trời lở đất, Ninh Úc đang đứng ở nơi đó, nhìn nàng.
Không biết từ lúc nào, hắn trở thành tiêu điểm, không biết nàng đứng ở chỗ đâu, chỉ cần quay đầu, đều có thể nhìn thấy hắn.
Thế gian này có người, có thể vì nàng buông bỏ vạn dặm Giang Sơn, cũng có thể đem vạn dặm Giang Sơn này cống hiến cho nàng.
Mà thế gian này cũng có người, hắn có thể vì nàng từ bỏ tư cách xưng đế, từ bỏ Giang Sơn, từ bỏ mỹ nhân, thậm chí từ bỏ bản tính, kiềm chế giết chóc, chỉ vì nàng.
Chính là Ninh Úc.
Ninh Tương Y tim nhảy dựng lên, nhìn hắn bỗng nhiên cười một tiếng.
Ở trong tình thế này, không ai biết nụ cười này của nàng là với ai, thế nhưng mặc cung trang đơn giản màu vàng nhạt, búi tóc nàng chải giản dị, khiến cho người ta một cảm giác hạ gục hoàn toàn!
Có một người đẹp, không cần tô điểm quá nhiều, cũng không cần bối cảnh hỗ trợ, bản thân nàng chính là phong cảnh đẹp nhất thế gian này, khi che lấp thì đã xinh đẹp rồi, lúc lộ ra ngoài lại đẹp vô song thiên hạ!
Thái phó đang lui xuống đài cũng bị nụ cười này làm hút hồn, hắn chợt hiểu tại sao vị đế Vương trẻ tuổi lại không thể buông tay công chúa Đại Lục, bởi vì nàng, cho dù là tài cán hay bản thân đều có thể hấp dẫn tất cả ánh mắt trong thiên hạ..
Ngàn vạn người đã bị thu phục.
Ninh Tương Y, tên của nàng sẽ đi vào sử sách với khởi đầu mới này của Ngọc Hành, đó là vinh quang thuộc về nàng.
Sau lễ sắc phong đại điển, Ninh Úc lại cùng Tiêu Uyên thảo luận một chút chuyện liên quan tới Tam quốc chuồng ngựa..
Lúc Tam quốc đang tu sửa, chuồng ngựa này sẽ nhanh chóng được dựng lên, dịch trạm đều của Ninh Tương Y, cho dù Tiêu Uyên không muốn tiền của Ninh Tương Y, Ninh Úc vẫn đưa tiền tu sửa cho Tiêu Uyên, đồng