Ninh Tương Y vừa bò lên bờ, liền nằm vật ra trên mặt đất, mà con khỉ nhỏ kia cũng bởi vì mất máu quá nhiều, nên cũng thoi thóp nằm bên chân nàng, khi đi vào là buổi sáng, giờ ra đã là chạng vạng tối, đáng chết, thật đúng là không may, bọn họ vậy mà thật xui xẻo, không ngờ bọn họ lại chạy tới chỗ tồi tệ như vậy, vất vả một ngày trời cũng không được việc gì.
Mặc dù không thu được kết quả gì, nhưng Ninh Tương Y trong lòng vẫn là có một vài giải đáp.
Miếu hoang kia là nàng ở kiếp trước mà phía dưới nó lại là đàn tế hàng trăm người, đây đúng là một liên tưởng mơ hồ, nếu nàng không tin quỷ thần, thì đúng là cảm thấy cái này trùng hợp phải có chút quá mức.
Lại còn dòng chữ sau ghế đá kia nữa chứ...!
Ninh Úc nói, Sau khi Tuyết Tộc bị tiêu diệt, dùng thời gian bốn năm để chuẩn bị đàn tế này dưới mặt đất...
Từ lúc Tuyết tộc bị diệt, đến nàng xuyên không trở về, vừa lúc là cũng là bốn năm đầu...!
Ninh Tương Y cảm thấy mình thật sự điên rồ, làm sao lại suy nghĩ những điều phi lý này? Nàng có chút ảo não vỗ vỗ trán của mình.
Lúc này, Ninh Úc ngồi bên cạnh nàng, Ninh Tương Y nghỉ ngơi một hồi ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy trên người hắn có không ít vết thương, đều là vì bảo vệ nàng khỏi những con nhân ngư màu trắng mà ra.
Nàng có chút đau lòng, tự trách nói:
“Thật xin lỗi, nếu không phải ta trong lúc vô tình xông đến nơi quỷ quái kia đi, ngươi cũng không đến nỗi bị thương thế này.”
Ninh Úc lúc này ngay tại xử lý mình vết thương trên người, hắn đối với những vết thương này không có chút sợ hãi vì hắn biết hắn không bị trúng độc mặc dù chảy máu nhưng không bị tê hay ngứa ở vết thương.
“Không có việc gì, nàng đừng lo, đều chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.”
Vừa nói, hắn vừa xé một mảnh vải, dùng răng và tay trái buộc lại vết thương trên tay phải.
Động tác của hắn rất sắc bén, nhưng một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt tuyệt đẹp kia.
“Không nghĩ rằng ở Đại Dục vậy mà lại có loại cá này tồn tại, ngày mai ta sẽ cho Thái Thú nghĩ cách diệt bầy cá này, cái miếu hoang kia nhất định cũng không thể để lại.
Ninh Úc muốn hủy miếu, chẳng biết tại sao, Ninh Tương Y trong lòng lại là phiền muộn, Nàng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng nàng há to miệng định nói gì đó nhưng lại một chữ đều không thể nói ra.
Nàng phiền muộn là bởi vì ở kiếp trước Ninh Úc ở miếu hoang này giết chết nàng.
Bây giờ ở kiếp này hắn vì nàng mà dỡ bỏ miếu hoang, thật giống như được tạo hóa sắp đặt.
Cảm giác thần bí, bi thương xen lẫn vui sướng này khiến Ninh Tương Y có chút bần thần.
Thấy nàng cứ ngẩn người ra như vậy, Ninh Úc đưa tay giật hòn đá bên hông nàng xuống.
“Ngươi làm gì vậy?” Ninh Tương Y giật mình, phát hiện ra hành động của Ninh Úc, nàng ngay lập tức muốn đoạt lại khối đá kia.
“Thứ này quá mức quỷ dị, không muốn nàng mang ở trên người!”
Nói xong, hắn thẳng tay ném hòn đá kia xuống hồ nước sau lưng.
Lúc này, con khỉ thở ra một chút, liếc mắt nhìn mặt hồ sau đó lại khẽ nhắm mắt lại.
Thấy Ninh Úc cứ như vậy ném hòn đá kia đi, Ninh Tương Y cảm giác khổ sở vô cùng! Chuyện gì xảy ra với nàng vậy?, nàng làm sao lại muốn lấy lại hòn đá kia như thế?
Giờ đây nàng chỉ hận không thể lao xuống đáy hồ vớt nó lên.
Không… Đây không phải ý nghĩ của nàng…
Xem ra Ninh Úc nói đúng, tảng đá kia quả nhiên có quỷ ám, nó đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng mà nàng không hề hay biết.
Nó bị chìm xuống đáy hồ cũng tốt, ít nhất nó cũng không hại ai được nữa.
Không có hòn đá kia, Ninh Tương Y mặc dù trong lòng không thoải mái, bởi vì nó có đặc tính sẽ rất hữu dụng cho nàng, nhưng là nàng vẫn cảm thấy thoải mái.
Nàng nhìn thấy Ninh Úc đang xử lý miệng vết thương của hắn, nhưng vết thương ấy lại là ở lưng nên hắn có chút khó khăn, nàng nhanh chóng đi tới giúp hắn..
Nàng muốn bôi thuốc cho hắn, Ninh Úc chắc chắn sẽ không cự tuyệt, mặc dù chỉ là chút bị thương ngoài da, hắn cũng