Tiếng mưa rơi quá lớn, đến mức Ninh Giác trước mặt mọi người thổ lộ hắn yêu Ninh Tương Y, cũng không ai lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ nhìn về phía bọn họ có chút sợ hãi.
Ninh Úc cũng thật sự rất nhẫn nhịu, đòn roi nặng như vậy, nếu là người bình thường e đã sớm ngất đi rồi, hắn còn không hề rên một tiếng.
Còn Ninh Giác có chút đáng sợ, so với hắn bình thường khiêm tốn nhã nhặn quả thực như hai người khác!
Ngày bình thường, nhóm cung nhân hoặc thần tử, nếu có mắc lỗi chỉ cần không động đến nguyên tắc, Ninh Giác đều sẽ mắt nhắm mắt mở, nhưng bây giờ, nhìn hắn ra tay hung ác như vậy, gần như muốn trực tiếp giết người!
Cuối cùng, Ninh Giác giơ roi chậm rãi đưa lên, sắc mặt đã dần dần tỉnh táo lại...!Chỉ là trong mắt hắn vô hồn, không nhìn thấy được gì.
Trên mặt hắn đầy nước mưa, nhưng có lẽ nước mắt cũng im ắng xen lẫn trong đó, hắn là một nam nhân, là Thái tử, vậy mà cũng có lúc đau đến rơi nước mắt.
“Từ nay về sau, ngươi chính là kẻ thù duy nhất của ta, ở giữa người và ta, nhất định không chết không thôi.”
Hắn lạnh lùng chậm rãi nói xong, roi trong tay cũng không còn quất xuống, mà nhẹ buông ra, roi rơi xuống mặt đất, những bọt nước bắn lên.
Sau đó hắn cũng không nhìn Ninh Úc, tiếp tục đi về phía trước.
Ninh Giác vừa đi, tất cả mọi người nhẹ nhõm thở ra, bọn họ sợ Ninh Giác không quan tâm thật sự trút giận lên Ninh Úc đến nguy hiểm tính mạng… Đến lúc đó làm Ninh Úc giận dữ, bọn họ còn có thể sống mà rời đi hoàng cung sao?
Diệp Khuynh Vãn bị hành động của Ninh Giác kia làm khiếp vía! Đến mức lúc Ninh Giác đi qua bên người nàng, nàng vô thức lui lại, tránh đường cho hắn đi.
.
Đam Mỹ Hay
Sau khi thấy Ninh Giác không chớp mắt đi qua, nàng mới thở phào nhẹ nhõm… Sau đó nàng lại nhăn mày, bởi vì nàng đột nhiên ý thức được...!Nàng có thể đã quá coi thường Ninh Giác… Hắn không phải là công tử phong thần tuấn tú nhã nhặn, mà là...!Cảm giác như Diêm La của Địa Ngục.
Toàn thân toát ra lạnh lẽo, làm cho tất cả mọi người đều tránh lui ba bước, không dám tới gần.
Cỗ kiệu Hoàng đế cũng chuyển động, nhưng lúc đi ngang qua Ninh Úc, lại ngừng lại.
Những quan viên kia thông minh nhanh chóng đi theo Ninh Giác đi, rất hiểu rằng, Hoàng đế đang có lời muốn nói với Tề Vương, bọn họ không đi cũng giống không còn muốn sống nữa, rất nhanh, nơi này lại yên tĩnh, còn Ninh Úc vẫn đang quỳ một chân xuống tại chỗ.
Ngồi trong kiệu vén rèm lên, Ninh lọc Kham lạnh lùng nhìn Cửu hoàng tử đang quỳ gối trong mưa, nhìn Ninh Úc lúc này vô cùng chật vật, khiến Ninh Kham có bất mãn thế nào đi nữa, cuối cùng đành thở dài một tiếng
“Ninh Úc.
… Chuyện khi còn bé ngươi hẳn là đều biết, biết trẫm tại sao phải đưa người đánh vào lãnh cung.”
Giọng nói hắn không lớn, lạnh lùng lại cao ngạo.
Nhưng hắn biết, Ninh Úc nghe thấy.
Quả nhiên, cơ thể Ninh Úc khẽ động, chậm rãi đứng lên, lúc này, Bạch Sinh đi theo hắn mới dám chạy đến, cởi áo khoác ngoài của hắn giao cho vương gia.
Ninh Úc cũng không nói gì, trực tiếp phủ thêm, chậm rãi quay người, nhìn Hoàng đế
“Ta biết, là phụ hoàng giận cá chém lọc thớt.”
Bởi vì mẫu phi hắn hạ độc giết chết Tuyết Phi, Hoàng đế đau khổ vì người yêu, nên đối xử với hắn không hề chào đón..
Ninh Kham thấy Ninh Úc sắc mặt tái nhợt, đang chỉnh lại búi tóc có chút tán loạn, lửa giận trong lòng đối với hắn sau cùng cũng tán đi, chỉ còn lại bất lực.
“Đúng là giận cá chém thớt, thế nhưng sau này, trẫm vẫn luôn dõi theo ngươi… Lúc trước người nhỏ như vậy, mới bảy tuổi, đã có thể qua năm phủ chém giết sáu tướng, chạy tới trước mặt trẫm, cầu xin trẫm đi cứu Y nhi, ngày đó cũng là trời mưa đúng không? Thế nhưng người giống như cây kiếm sừng sững đứng ở đó.
Đó là lần đầu tiên ta bị sự cao ngạo của người làm cho choáng váng.
Ninh Úc không đáp, Ninh Kham tiếp tục nói, “ trẫm lúc ấy cảm thấy ngươi sát khí quá nặng, muốn ép ngươi một chút, cũng không chờ trẫm nói gì, ngươi liền quỳ xuống đất liên tục dập đầu, đập từng cái thật mạnh, dường như không muốn sống nữa, bây giờ nghĩ đến, dường như lúc đó, Y nhi đã thành duy nhất có thể uy hiếp ngươi, không ngờ, hiện tại càng