Ý gì tốt hơn…
Thường Tái Đức đưa mắt nhìn nhau, bọn họ thật sự là không có cách nào tốt hơn.
Nhưng đến tìm Ngọc Kỳ mượn binh có thể sao? Bây giờ trong Ngọc Kỳ nội chiến hết sức căng thẳng, cho dù là Thái hậu hay tiểu Hoàng đế, cũng không dám hành Đổng thiếu suy nghĩ, lần này điều binh, không may bị đối phương hiểu lầm, sau đó đánh lên thì phải làm sao?
Mà thôi, đây cũng không phải là vấn đề mà người Đại Dục cần suy nghĩ.
Thường Tái Đức cuối cùng thở dài, hắn vẫn nên đi chăm sóc tướng quân thì hơn, nên cho ăn nhiều canh sâm một chút hay gì đó, để có thể tỉnh đây?
Ba ngày trôi qua, vết thương Ninh Tương Y tốt hơn một chút, còn đám người Liễu Kình quả nhiên chưa từ bỏ ý định, mấy lần muốn tìm Ninh Tương Y, đều bị bọn họ mượn vùng rừng cây ngập nước trốn thoát đi, thấy Liễu Kình càng ngày càng nôn nóng, còn Bạch Quý mặc dù nhìn qua đã tốt hơn một chút, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại, Ninh Tương Y quyết định thật nhanh, mang theo Bạch Quý đi Ngọc Kỳ, một là tìm thái y, hai là mượn binh!
Mặc kệ có thể làm được điều gì, đây cũng là cách duy nhất rồi.
Cuối cùng, bọn họ làm một chiếc xe ngựa giản dị, Ninh Tương Y và Bạch Quý hai bệnh nhân ngồi ở trong xe, còn Bạch Khải Du và Thường Tái Đức thay phiên đánh xe, thật sự chạy đến Ngọc Kỳ!
Có thư mời của Ngọc Kỳ, Ninh Tương Y tiến vào Ngọc Kỳ quá dễ dàng, ngay cả Thường Tái Đức cũng kinh ngạc, không ngờ trước khi chết, có thể nghênh ngang đến Ngọc Kỳ như thế này!
Biết rõ Ngọc Kỳ hiện tại đã giới nghiêm, nghiêm cấm xuất nhập, thông thường, nhưng hiện tại chỉ có cửa hàng của Tề Vương ở Ngọc Kỳ còn có thể vận hành, còn của nước khác đã sớm bị đuổi đi!
Sau khi được thông qua, Ninh Tương Y tiếp tục đi, cuối cùng dừng ở một thành trấn sát biên giới, Nguyệt Thành.
Thường Tái Đức không đoán được ý nghĩ của Ninh Tương Y, nói, “ công chúa, hiện tại bên này quan binh lực lượng chia làm hai phe, một bị Thái hậu Ngọc Kỳ khống chế, một bị tiểu Hoàng đế khống chế, ngài tùy tiện vào thế này, là muốn đi tìm bên nào mượn binh?”
Ninh Tương Y lắc đầu, “Tìm bên nào mượn cũng không ổn, nếu tìm Hoàng đế mượn, Hoàng đế lo lắng phái binh đi, như vậy doanh địa sẽ bị người của Thái hậu thừa lúc vắng mà đánh vào, tìm Thái hậu mượn, cũng sẽ tương tự như vậy “
Bạch Khải Du mặt không biểu cảm, vậy sao người còn nói muốn đi mượn binh?
Dường như nhìn ra hai nam nhân đang rất lo lắng, Ninh Tương Y sờ sờ khỉ nhỏ, cười nói, “ các ngươi cũng không biết Đổng não một chút, chúng ta có thể cùng mượn cả hai bên!”
Thường Tái Đức không khỏi hỏi, “ nhưng ngài là chỉ khách của Ngọc Kỳ được Hoàng đế mời tới…!”
Văn hàm thông quan vừa nãy có dấu ngọc tỉ của Hoàng đế Ngọc Kỳ, mà nơi bọn họ thông quan đi vào cũng là ở địa bàn của Hoàng đế, Thái hậu sao có thể giúp người của đối thủ còn cho mượn binh được?
Ninh Tương Y cười một tiếng, “Chuyện được hay không do người làm, ta bắt đầu đã nói rồi, chưa thử thì làm sao biết được?”
Nàng nói thì nói thế, nhưng trong lòng đã lờ mờ có một kế hoạch, bọn họ ở Nguyệt Thành tìm một chỗ nghỉ lại, sau đó Ninh Tương Y gửi một phong thư cho Ngọc Kỳ Hoàng đế, để hắn tới gặp nàng!
Đúng, chính là để hắn phải tới gặp nàng, nếu có việc cần nàng, sao hắn có thể không xuất hiện?
Mấy ngày nay, Bạch Khải Du bọn họ chờ đợi rất lo lắng, Ninh Tương Y có lẽ đi rất gấp, nhưng trên mặt vẫn thong Đổng bình tĩnh, dường như đã dự định trước.
Ngày thứ ba, Ninh Tương Y rốt cuộc đã đợi được người muốn gặp nàng, thật không ngờ được, người tới trước một bước không phải là Tư Vô Nhan, mà là Thái hậu Ngọc Kỳ.
Ninh Tương Y được mời đến một gian phòng, rèm xốc lên, nàng bất ngờ nhìn thấy một nữ nhân ung dung quý phái.
So với lúc gặp ở kiếp trước nàng trẻ tuổi hơn rất nhiều, từ đầu đến chân đều ăn mặc phi thường lộng lẫy! Bây giờ nàng chỉ ba mươi mấy tuổi, được chăm sóc kỹ, có lúc quyền thế, loại khí thế cao quý kia, vượt xa những quý nữ bình thường có thể có, là một kiểu tự nhiên mà lộng lẫy cao sang.
c
Nhìn thấy vị nữ nhân trong truyền thuyết này, nằm ngoài ý muốn của Ninh Tương Y nhưng sau cũng thản nhiên, ở kiếp trước, nàng và Thái hậu Ngọc Kỳ đối đầu mấy