Người oán giận? Ngươi dám lắm lời phàn nàn ta sao?
Đổng Cập căn bản đau đến không suy nghĩ gì nổi, nhưng một khắc này, trên người Ninh Tương Y khí thế tuôn ra khiến hắn sợ hãi, mặc kệ là phẫn nộ hay là cầu xin tha thứ đều nghẹn trong cổ họng.
Hồi lâu, Ninh Tương Y thu kiếm, cười nhẹ như mây gió, “Hôm nay tâm trạng bản công chúa đang tốt, không giết người, nhưng lần tiếp theo, ngươi không có may mắn hôm nay đâu.”
Nói xong, nàng quay người muốn rời đi, Đổng Cập một chút lấy lại tinh thần, kịch liệt đau nhức và oán hận chiến thắng sợ hãi của hắn! Hắn cắn răng la lên.
“Có ai không! Con yêu nữ này… yêu nữ này dám tổn thương bản hầu! Mau bắt lại!”
Hai mươi mấy tên thị vệ của Đổng Cập hai mặt nhìn nhau, bọn họ ngày bình thường đều đi theo Trường Quận Hầu nối giáo cho giặc, chưa từng thua lần nào, nhưng hôm nay rõ ràng chỉ là một nữ nhân, bọn họ muốn bị hắn đá đi sao?
Thủ hạ chần chờ khiến Đổng Cập càng tức giận! Hắn chảy đầy mồ hôi lấy chân đạp vào người bên cạnh, “Cút! Không bắt được nàng thì tất cả các ngươi đi chết hết đi!”
Câu uy hiếp này của hắn cuối cùng cũng tác dụng, thị vệ của hắn tiến đến gần Ninh Tương Y, nắm chặt đao trong tay! Rõ ràng chưa giao chiến… Bọn họ cũng không hiểu vì sao lại sợ nàng như thế.
Có lẽ lúc nàng chặt tay thật sự rất dứt khoát?
Ninh Tương Y có chút không kiên nhẫn, nàng nghiêng đầu liếc nhìn Đổng Cập, “Ngươi nghĩ kỹ chưa? Bản Cung là Đại Dục Quốc công chúa.”
“Khinh!”
Đổng Cập chưa bao giờ bị thua thiệt lớn như vậy, nhất định phải cho nữ nhân này biết nợ máu trả bằng máu!
“Công chúa sao, ngươi nên biết người đang ở đâu ….” Hắn đau đớn thở hổn hển, nhưng ánh mắt càng ngày càng hung tợn!
“Ở Ngọc Kỳ này, là ở trong mắt bản hầu! Ngươi chính là con tiện nhân bị chơi nát, đi chết đi!”
Hắn muốn lột da của nàng, rút gân nàng! Nhưng trước khi rút gân lột da, hắn muốn chơi nàng từ trên xuống dưới mấy lần! Còn phải ném cho hạ nhân chơi mấy lần! Công chúa cái gì, ở Ngọc Kỳ này do hắn định đoạt!
Tư Vô Nhan vốn muốn nhúng tay vào, bởi vì Trường Quận Hầu không thể giữa ban ngày ban mặt chết ở trong tay Ninh, Tương Y, nhưng nghe Đổng Cập không coi ai ra gì như thế, hắn hừ lạnh một tiếng, quyết định khoanh tay đứng nhìn, chết thì chết đi, tự ngươi muốn chết không oán người khác được.
Ninh Tương Y nhìn Tư Vô Nhan một chút, nói với Đổng Cập, “Đúng là mạnh miệng, Ngọc Kỳ do người định đoạt sao?”
Nhưng Đổng Cập đã không còn sức lực trả lời nàng, trực tiếp sai bọn thủ hạ lên!
Mắt thấy chuyện náo loạn ngày càng lớn, dân chúng cũng không dám vây lại xem, không biết công chúa Đại Dục mới đến kia cuối cùng sẽ như thế nào, nhưng vừa nghĩ đến sau lưng Trường Quận Hầu có Thái hậu, bọn họ cảm giác không hay…
Mà Trường Quận Hầu kia ngày thường khinh nam ép nữ, việc ác nhiều vô tận, mỗi ngày đều có thi thể nữ tử trẻ đẹp bị vứt từ Hầu phủ ra ngoài, công chúa… Đáng tiếc!
Bởi vì sợ, đường đi trở nên ít ai lui tới, còn thuộc hạ của Đổng Cập đã rút đao bổ về phía Ninh Tương Y, bọn họ đối với Ninh Tương Y có cảm giác sợ hãi đến kỳ lạ, cho nên xuống tay cũng không hề xem nàng là nữ nhân.
Bị người ta khinh rẻ trên đầu, Ninh Tương Y cũng không bị động để bị đánh, nàng trực tiếp chém chết người đầu tiên, xông tới trước mặt, xuống tay không chút do dự!
Thấy công chúa nói giết người là giết, những người còn lại đều thấy sợ hãi, nhưng phía sau lưng Trường Quận Hầu vẫn không ngừng kêu thảm thiết, bọn họ không dám lui lại, ngay trong lúc nguy cấp, liền nghe một tiếng thông báo.
” Thái hậu giá lâm!”
Thái hậu đến rồi?!
Sau đó một tràn tiếng bước chân truyền đến, cấm quân đem cả đoạn đường này phong tỏa hết, vốn chỉ là chuyện trắng trợn cướp đoạt dân nữ, cuối cùng lại thành quyết đấu của Thái hậu và Hoàng đế!
Lần này Tư Vô Nhan không thể đứng nhìn, hắn nhanh chân đi về phía trước, hành lễ với người ngồi trên kiệu lộng lẫy.
“Nhi thần cung nghênh mẫu hậu.”
Lúc hắn nói lời này, thái độ rất cung kính, dường như quan hệ mẹ con rất tốt, thị vệ Đổng Cập thừa cơ thu tay lại, mang Đổng Cập đi chữa thương, Ninh Tương Y cũng thuận theo thu kiếm lại.
Rèm màu