“Ta tận mắt thấy mẫu thân máu me đầy mặt, bị đánh gần như không thở nổi, nhưng lúc nàng nhìn thấy ta còn chưa đi, hai mắt sáng lên, liều mạng nháy mắt với ta, muốn ta trốn đi.
Ta tận mắt thấy nàng đã hấp hối, bị phụ thân đem đổi ba cân lương thực, nhìn thấy nàng bị người khác chặt tay chặt rơi cổ, bị giết chết như động vật, ta mới biết được chỗ đó không phải nhà của ta,
Cho nên, ta vẫn rất cảm kích Thái hậu.”
Xuyên thấu qua khe hở, cách nhau một bức tường hắn có thể nhìn thấy, Thái hậu đang làm cái gì, cũng có thể nghe được tiếng của nàng, hắn toàn toàn không thèm để ý, còn cười nói.
“Mặc dù phục vụ nàng là một vấn đề rất nguy hiểm, nhưng so với lang thang ăn bữa này lo bữa khác, so với bị người khác xem như nô lệ mà tra tấn, đợi để ở bên nàng, làm nàng vui, còn dễ dàng hơn nhiều, cũng hạnh phúc nhiều, cho nên ta rất cảm kích nàng.
Nàng dường như cũng thật sự thích ta, nam sủng không được tham gia vào chính sự, không được nắm quyền, nhưng nàng lại cho ta binh quyền, như thế, cũng coi như nam sủng đệ nhất vô nhị rồi?”
Ninh Tương Y buồn bực, “Vậy ngươi vì sao…” Còn muốn phản nàng vậy?
Thượng Minh Hi có chút nghiêng đầu, nhìn nàng cười một tiếng lộ ra hai cái răng mèo.
“Bởi vì ta nhìn thấy mai sau.”
“Mai sau?”
Hắn gật gật đầu, “Thái hậu thông minh lanh lợi, nhưng lại hay tin lời người khác, dù tiểu nhân hay trung thần, nếu nàng ngồi vị trí này Ngọc Kỳ sẽ loạn nếu không thể tiêu diệt triệt để, khiến bên trong đất nước mục nát, một khi xảy ra tai hoạ, chuyện năm đó sẽ còn tái diễn.”
Hắn dùng một chút, hai mắt trong trẻo: “Ta không hi vọng trên thế giới này, lại còn những hài tử phải chịu cảnh giống ta.”
Ninh Tương Y trong lòng cảm động, hắn nghiêng đầu nhìn ra, nhẹ giọng cười nói, “ thế nào? Lời nói của ta như vậy có phải là rất cao thượng không?”
Ninh Tương Y buồn cười, vừa định nói gì, bên trong con thuyền đã yên tĩnh, thuyền cũng dần dần vào gần bờ.
“Tiếp theo nên như thế nào?”
Ninh Tương Y mang Thượng Minh Hi núp trong bóng tối, mặt hứng thú.
Thượng Minh Hi cười nhạt một tiếng, giống như chờ đợi kịch hay, “Yên tâm, thừa tướng đã đứng trên bờ chờ đã lâu.”
Ninh Tương Y có chút tiếc hận, “Đáng tiếc, chỉ là ngủ một lần, cũng không có gì gọi là tổn thương quá đáng.”
Thượng Minh Hi lắc đầu, “Không cần tiếc, bởi vì trong bóng tối Lưu Các lão cũng đang ngó chừng, nữ nhi của hắn và nhi tử của thừa tướng đã có hôn ước, thấy được cảnh này, Lưu Các lão cũng không thể nén giận.”
“Cao tay!” Ninh Tương Y giơ ngón tay cái lên, có chút phục nam nhân này.
Quả nhiên, ở bên bờ sau khi nhìn một màn kịch, Ninh Tương Y vừa lòng thỏa mãn trở về, Tư Vô Nhan thấy Ninh Tương Y trở về, bực bội nói.
“Nha đầu, người còn biết đường trở về à?”
Ninh Tương Y tâm trạng đang tốt,không tính toán với hắn, Tư Vô Nhan vừa ho vừa buồn bực, đưa một tấm thiệp mời trước mặt nàng.
“Lam Từ đưa tới, Thái hậu muốn mời ngươi dự yến tiệc Hồng Môn.”
“Ồ?” Ninh Tương Y nhìn thiệp mời, nghĩ đến vừa nãy trên thuyền, nhớ đến bộ dạng xấu hổ của Thái hậu, cười khúc khích, “Xem ra là chúng ta động tĩnh quá lớn, nàng muốn chen vào sao? Yên tâm đi, triều thần tuyệt đối sẽ không cho nàng làm Hoàng đế, đây là ranh giới cuối cùng, không thì nàng phải tìm cho mình thêm một con rối, nàng sẽ không giết người được!”
Tư Vô Nhan bĩu môi, “Đêm nay như thế nào, Thái hậu vui vẻ lắm sao?”
Ninh Tương Y vội vàng đem tai nạn xấu hổ của Thái hậu tại kể ra, Tư Vô Nhan vừa nghe vừa cười không nói gì, nhưng thù hận trên người hắn lại tiêu tán đi rất nhiều.
Ba người bọn họ mấy tháng qua không ngừng cố gắng, lúc này trừ những cái tên trung lập, thế lực hắn đang thao túng đã có thể ngang sức ngang tài với Thái hậu, tiến độ thế này, cũng khó trách Thái hậu ngồi không yên, đưa thiếp mời dằn mặt.
” Chỉ là quyền điều hành cấm quân không nằm trong tay bọn họ, chuyện này là khó giải quyết nhất, Tư Vô Nhan đang nghĩ kĩ đối sách, Ninh Tương Y lại thất thần nghĩ đến một chuyện khác.
Ba tháng trôi qua, Ninh Úc luôn viết thư qua lại với nàng, vậy mà hắn lại không trực tiếp tới đây sao?
Ninh Tương Y nghĩ hắn vừa có được thuốc nổ, đang lúc vui sướng, cho nên quên mình, không khỏi có