Một bên khói lửa ngập trời, một bên vui vẻ da thịt.
Thượng Minh Hi ôm Đồng Loan Nghi đổ xuống giường, bên cạnh chính là hài tử bị giấu vô cùng kín, đang mở to đôi mắt đen nhánh, không hiểu chuyện gì.
Đồng Loan Nghi được hắn ôm mê mẩn hiện ra mặt, nàng đã sớm ném Lam Từ mới chết không lâu lên chín tầng mây, hiện tại trong mắt nàng chỉ có nam nhân này, là nam nhân duy nhất làm nàng thoả mãn.
“Nàng muốn nuôi lớn hắn, như nuôi một con rối sao?” Thượng Minh Hi nhẹ nhẹ nhàng nhàng hỏi, nghe không có một chút miễn cưỡng, dường như tên Hoàng đế mới chết đã thành mây khói, hắn không có một chút không cam lòng hay thay đổi thái độ.
Đồng Loan Nghi vừa định trả lời, lại có người vội vàng hấp tấp đến báo!
“Không tốt rồi Thái hậu, Cố Quốc công chúa kia, Cố Quốc công chúa!”
Đồng Loan Nghi vội vàng đứng dậy từ trên giường, nhìn tên thị vệ đang thấp thỏm lo âu quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói.
“Cố Quốc công chúa đã xông vào sao?!”
Đồng Loan Nghi sững sờ, vô thức nhìn Thượng Minh Hi một chút, thấy hắn không phản gì, nàng cao giọng nói, “Vội cái gì? Tư Vô Nhan chắc chắc đã chết rồi, một đao chém ở trên người hắn kia, đã được tẩm kịch độc Ai Gia vừa chế tác! Người bình thường thấm máu là chết, hắn cho dù thể chất đặc biệt, cũng không chịu được lâu, chờ Ninh Tương Y đi vào, hắn đã chết lâu rồi!”
Nàng nói lời này không biết nói cho tên thị vệ nghe, hay là nói cho người bên cạnh nghe, bóng gió nói với Thượng Minh Hi, Tư Vô Nhan đã chết rồi, người duy nhất có thể giúp hắn leo lên vẫn chỉ có nàng.
Cho nên bối rối cũng quên hỏi là đối phương làm thế nào vào được.
Thượng Minh Hi nghe xong cười không nói.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng nàng, “Đừng lo lắng.”
Đồng Loan Nghi có chút xấu hổ, còn tên thị vệ đang quỳ báo tin thì mở to hai mắt, lời muốn nói cũng chặn trong cổ họng.
Trách người tới nhìn thấy Thượng Minh Hi lại kinh ngạc như thế, cũng quên nói Ninh Tương Y đã tìm một hoàng tử giả, mới lừa được cấm quân, hoàng tử thật đang chỗ bọn họ, đứa bé Ninh Tương Y mang tới cũng là giả...!
Đồng Loan Nghi cau mày, “Được rồi, không cần phải nói nữa, chuẩn bị kiệu, Ai Gia phải mau đến xem tận mắt cái kết!”
Nói không lo lắng là giả, dù sao cũng là giết Hoàng đế, không thể khinh thường.
Cho nên nàng cũng phải đè nén tâm tư muốn cùng Thượng Minh Hi vuốt ve an ủi, vội vàng đứng lên muốn đi xem.
Thượng Minh Hi muốn cùng đi, nhưng Đồng Loan Nghi sợ Tư Vô Nhan thật sự không chết, bị Ninh Tương Y cứu ra.
Thượng Minh Hi kia chắc chắn lại có tính toán, cho nên nàng nói với Thượng Minh Hi.
“Ngươi ở lại!”
Thấy nàng như vậy, Thượng Minh Hi gật gật đầu, nhưng hắn có chút bất lực nhìn người trên mặt đất đang nhìn trộm hắn.
“Ta ở lại cũng được, nhưng ánh mắt của những người này nhìn ta, khiến ta tức giận.”
Rõ ràng hắn nói chuyện không giống tức giận, nhưng Đồng Loan Nghi lại nghĩ hắn đang trong hoàn cảnh xấu hổ, Lam Từ chết rồi, nhưng người của Tư Vô Nhan lại xuất hiện lần nữa ở bên cạnh nàng, khó tránh khỏi khiến người khác xem thường hắn, cho nên nàng cao giọng nói, “ địa vị của ngươi gần Ai Gia nhất, nếu có người khiến người bất mãn, đánh giết là được!”
Câu của nàng chính là mệnh lệnh, ai dám không đồng ý?
Thượng Minh Hi hiền hoà sửa lại váy cho nàng một chút, “Phải để Hải Thanh đi cùng nàng, Ninh Tương Y võ nghệ cao cường, không thể không đề phòng.”
Hải Thanh, chính là đệ nhất cao thủ.
Đồng Loan Nghi trong lòng cảm động, cảm thấy Thượng Minh Hi thật sự quan tâm nàng, cho nên vô thức gật đầu.
“Ngươi nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, nàng liền vội vã ra ngoài, một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi đến Tiềm Long điện, nàng muốn xem xem, một kẻ chắc chắn phải chết, có thể lật ngược tình thế kiểu gì!
Ninh Tương Y nhìn quanh bốn phía, cảm giác không còn lối thoát.
Lửa che ngợp cả bầu trời, nếu nàng mang theo người liều lĩnh băng qua, nhưng nàng không có điểm dừng chân, sẽ bị thương nặng.
Nàng ôm Tư Vô Nhan ra khỏi chum nước, thuốc không dùng đúng bệnh, cho dù đều là thuốc thượng hạng, nhưng nếu ra ngoài trễ, có lẽ Tư Vô Nhan vẫn sẽ chết, như vậy tất cả mọi chuyện nàng làm trong khoảng thời gian này đều uổng phí, Ngọc Kỳ sẽ phải thê thảm.
Mà lúc này, khắp nơi đều bị thiêu đốt, không sót một chỗ nào,