Lúc này, nàng nghe được dưới cửa thành âm thanh tảng đá bị vỡ vụn, một bên nàng giao đấu với Hải Thanh, một bên lập tức ra lệnh Thượng Minh Hi đem những vạc lửa sau cùng đều ném xuống! Tranh thủ thời gian cuối cùng!
Cuộc chiến trong nội thành vẫn chưa xong, quân địch phía ngoài quyết tâm xông vào!
Nhưng Hải Thanh sao lại dễ dàng để hắn đi?
Hắn một kiếm đẩy Ninh Tương Y về sau, mạnh mẽ đâm về phía Thượng Minh Hi!
Ninh Tương Y không nghĩ đến đau đớn trên chân, bổ nhào người qua, dùng hết sức lực sau cùng hóa thành một chưởng, đánh bay Hải Thanh!
Hải Thanh trúng một chưởng, miệng phun máu tươi, quay đầu đúng lúc nhìn thấy Ninh Tương Y đã đứng ở mép tường thành, trong mắt lóe lên hung ác, hắn nhanh chóng phóng thanh kiếm trong tay đến!
Ninh Tương Y trở tay ngăn lại, nhưng lực của kiếm Hải Thanh quá mạnh, mặc dù đỡ được, nhưng nàng vẫn bị đẩy lùi mấy bước, cả người không khống chế được ngã ngửa!
Hỏng rồi!!
Ninh Tương Y mở to hai mắt! Nếu lúc này sức lực nàng còn đủ, căn bản không sợ, hoặc là chân nàng không đau như vậy, cũng sẽ không bị một kiếm đẩy ngã!
Thân thể không ngừng rơi, toàn bộ phía dưới đều là quân địch và đống thi thể bị đốt, nàng phải chết trong tay những tên lính quèn kia sao?
“Ninh Tương Y!”
Thượng Minh Hi hoảng sợ, nhào vào bên tường thành hét lên một tiếng!
Trên tường thành tất cả mọi người dùng lại, lo lắng la lên,” công chúa!”
Ninh Tương Y thấy mặt bọn họ càng ngày càng xa, đột nhiên nhắm mắt lại, trong nháy mắt đó, nàng đã quá mỏi mệt, trong đầu đột nhiên có vô số hình ảnh hiện lên!
Nàng vốn không sợ chết, kiếp này này vốn không chỉ nhặt được, là nàng kiếm được!
Thế nhưng đến một khắc trước khi chết này, nàng đột nhiên cảm thấy không nỡ…
Đột ngột như vậy, nàng còn chưa nói tạm biệt với Ninh Úc, còn chưa nói cho hắn bí mật...!Nàng không phải người thân của hắn.
…
Nàng đột nhiên tự trách mình.
Kiếp này...!Nàng làm nhiều chuyện như vậy, giúp nhiều người như vậy, nhận được nhiều ca ngợi như vậy, được chào đón, nàng chưa thỏa mãn sao?
Vì sao chuyện này nàng cũng đã dự tính trước, nhưng trước khi chết lại có chút hối hận?
Hối hận...!
Trong đầu lấp lóe hình ảnh cuối cùng, lại là hình ảnh khi còn bé cùng Ninh Úc chia nhau ăn một cái đùi gà.
Nếu trước khi chết có thể gặp hắn một lần thì tốt.
Thế nhưng một giây sau, nàng không rơi vào đống xác chết trong biển lửa, cũng không rơi trên đao kiếm quân địch, mà rơi vào một vòng tay, trên người hắn, còn có mùi thơm ngát nàng quen thuộc, bên tai nàng, hình như là nhịp tim nhảy trong lồng ngực hắn!!
Nàng mở mắt ra, đối phương đã ôm chặt nàng tiếp đất.
Nội lực mạnh mẽ trực tiếp đẩy hết chướng ngại vật ra xa! Quân định căn bản không thể đến gần người Ninh Úc, hắn ôm chặt Ninh Tương Y trong tay, sợ hãi khiến hắn thật lâu không nói được gì?
Đây là đang nằm mơ sao?
Ninh Tương Y trừng mắt nhìn, rồi lại chớp chớp nhìn lại, nhìn mặt đối phương mặt càng ngày càng xám đen, khuôn mặt tuấn lãng tử gần như đang nhăn nhó! Ninh Tương Y cuối cùng được xác định nàng không phải đang nằm mơ!
Ninh Úc rất tức giận, hắn sắp nổi giận rồi!
Sống lưng nàng lạnh lẽo cứng đờ! Đáng sợ đến mức nàng vội vàng ôm cổ Ninh Úc, sợ hãi nói.
“May quá ngươi đến rồi! Ta biết ngươi sẽ đến cứu ta!”
Nàng thật sự sợ hãi, không phải vì nghĩ mình trở về từ cõi chết mà sợ, mà bởi vì sắc mặt Ninh Úc thực tế quá dọa người, nàng đến bây giờ cũng chưa từng thấy mặt hắn kinh khủng như vậy! Lửa giận ở đáy mắt, gần như muốn nuốt chửng nàng!
Cho nên nàng vừa thấy đã sợ, cho nên không phải nàng nũng nịu, cái gì mà đã biết hắn sẽ đến, nàng vừa rồi lúc chuẩn bị chiến đấu nhiều kế hoạch liên tiếp như vậy, nhưng không một cái nào dính đến hắn!
Ninh Úc tất nhiên cũng biết điểm này, đang muốn nổi giận! Lại bị một câu của nàng dỗ lại, miệng hắn há to, cuối cùng vẫn ôm chặt lấy nàng, lúc này hắn không có nhẫn tâm trách cứ nàng!
Nàng thật sự quá to gan! Có hắn mới hiểu lúc thấy nàng rơi xuống từ trên tường thành, nhìn dưới đáy là núi thây biển lửa, và người khác dựng thẳng lên lưỡi đao, hắn có bao nhiêu sợ hãi!
Nếu như hắn chậm một bước, không, hắn không thể chậm được! Hắn không thể mất đi nàng!