Ninh Úc đã che chắn thân thể Ninh Tương Y, chỉ lộ ra một đôi chân, đôi chân kia máu thịt be bét, nhìn qua thật đúng là chỉ muốn phế!
Lưu Nhiễm Tân trong lòng run lên, giọng nói Ninh Úc lạnh lùng truyền đến.
“Chữa khỏi cho nàng, nếu không ngươi chết!”
Ninh Úc luôn đối xử có phép tắc với người khác, đây là lần đầu tiên hắn lộ ra một mặt tràn ngập sát ý với Lưu Nhiễm Tân.
Lưu Nhiễm Tân mặc dù tự ái, nhưng cũng rõ ràng hiểu Ninh Úc là nhân vật có không tầm thường, cho nên vội vàng bày tỏ thần thái nghiêm chỉnh đi xem chung này, cái này xem xét thật sự khó giải quyết, rõ ràng bị phỏng rất nghiêm trọng, nhưng dường như nàng còn không ngừng đi lại, đến mức máu thịt tách rời, có chỗ thậm chí còn thấy xương! Nàng không cảm nhận được đau đớn sao?
Ninh Úc nhìn một lần đau lòng một lần, thật sự hắn không biết vì sao hoàng tỷ phải liều mạng như vậy, dường như chỉ cần là chuyện nàng muốn, chết cũng phải làm xong!
Nàng… Chẳng lẽ không thèm suy nghĩ cho hắn sao?
Chẳng lẽ nàng không biết, nếu nàng có chuyện gì...!Nàng có chuyện gì… Hắn...!Sẽ như thế nào?
Ninh Úc ngồi ở bên giường, cẩn thận cầm tay nàng, lúc này thân thể của hắn không ngừng phát run, chỉ cần ngẫm lại nàng có thể đã xảy ra chuyện, trái tim của hắn giống như bị cái gì bóp lại, thở dốc cũng nghẹn như vậy!
Lưu Nhiễm Tân ở một bên nhìn, càng thêm nhẹ tay, từ đầu hắn đối với vị công chúa này còn tồn tại hai phần xem thường, nhưng hiện tại xem ra, nàng thực sự là bảo bối trong tay Vương gia, không được đắc tội.
Trong giấc ngủ, Ninh Tương Y cảm giác có người bôi thuốc mỡ mát lạnh vào chân nàng, cơn đau giảm hẳn, nàng thoải mái thở dài một hơi, lông mày cuối cùng cũng giãn ra, trái tim đang thắt chặt của Ninh Úc cũng giãn ra.
Lưu Nhiễm Tân nhẹ giọng nói, “Chân công chúa bị thương nghiêm trọng, kém một chút đã phế rồi, nhưng cho lão phu một chút thời gian, cam đoan có thể làm cho công chúa khôi phục như lúc ban đầu.”
Ninh Úc gật đầu, sau khi đấu tranh kịch liệt trong lòng, hắn vẫn kéo chăn bông khỏi người Ninh Tương Y
Thất lễ rồi không thể nhìn!
Trước khi làn da tuyết trắng lộ ra, Lưu Nhiễm Tân giật mình, vội vàng quay đầu, nếu như hắn thấy cái gì không nên nhìn, ai biết Vương gia có móc mắt hắn hay không?
Ninh Úc lấy quần áo che lại những điểm quan trọng… Dù vậy, hắn vẫn không muốn để Lưu Nhiễm Tân nhìn thấy, nhưng thân thể hoàng tỷ bị thương rất nặng, diện tích vết thương bị đốt rất lớn, hắn cũng chưa từng xử lý loại vết thương này, mặc dù chỉ cần nói cho Lưu Nhiễm Tân, hắn tất nhiên sẽ cho thuốc để hắn tự bôi lên, nhưng việc liên quan đến thân thể hoàng tỷ, hắn không dám qua loa…
Cùng lắm chỉ bị lão thất phu này nhìn một chút, hắn nhịn được, không có cái gì quan trọng hơn thân thể hoàng tỷ!
Nói thì nói như vậy, nhưng giọng điệu lạnh lẽo của hắn ra lệnh cũng khiến người khác chết cóng!
“Lưu thần y, trên người hoàng tỷ cũng có vết thương, người đến bôi thuốc đi.”
Giọng nói lạnh buốt kia khiến Lưu Nhiễm Tân trong lòng lộp bộp, hắn cũng không dám quay đầu, nghe giọng điệu này, ai biết có bị giết người diệt khẩu hay không!
Cho nên hắn nói, “ nếu cũng là bỏng, lão phu có thuốc này, Vương gia tự bôi thuốc cho công chúa là được.”
Nhận ra được hắn sợ hãi, Ninh Úc thở dài, thái độ mềm ra một chút, “Bây giờ vết thương của hoàng tỷ quan trọng, thần y cũng không cần kiêng nể những lễ nghĩa kia, bản vương không so đo tội ngươi mạo phạm.”
Ninh Úc đã nói như vậy, Lưu Nhiễm Tân cũng không dám làm bộ làm tịch, cẩn thận từng li từng tí xoay người, chỉ thấy trên da thịt tuyết trắng của Ninh Tương Y tràn đầy những nốt đen đỏ bị đốt thương! Thật đúng là nhìn thấy mà giật mình!
Ninh Úc liếc mắt nhìn hắn, hắn vội vàng không dám nhìn nhiều, cúi đầu quan sát vết thương, sau đó mới bôi thuốc cho Ninh Tương Y.
Thế nhưng tay hắn vừa mới đụng phải eo Ninh Tương Y, nàng liền vô thức co rụt lại, cực kì không phối hợp.
Ninh Úc có chút đau đầu, thấy Lưu Nhiễm Tân bối rối, hắn liền đè eo Ninh Tương Y lại, để Lưu Nhiễm Tân bối thuốc.
Cả quá trình bôi thuốc này cũng rất phức tạp, chỉ mới một đôi chân đã làm hơn một canh giờ, thế nhưng tay Lưu Nhiễm Tân lần nữa đụng vào Ninh Tương Y, nàng lại có rụt