Tư Vô Nhan đúng thật là xảy ra chuyện, Thái hậu muốn nhanh chóng đánh bại hắn, cho nên để tất cả binh sĩ nghênh chiến uống một loại thuốc có thể khiến người ta nóng nảy! Cho nên ngay từ đầu trận chiến cục diện đã thiên về một bên, thế nhưng thuốc đó sau khi uống vào sẽ xuất hiện các di chứng, Thái hậu không coi bọn họ là người rồi sao?!
Thấy Tư Vô Nhan hai mắt đỏ bừng, Thượng Minh Hi quyết định nhanh!
“Bệ hạ, rút quân đi, dược liệu của bọn họ cũng chỉ hiệu quả trong thời gian nhất định!
Chỉ cần tránh khỏi tình thế này là được!”
Tư Vô Nhan lại lắc đầu!
“Không thể rút! Chúng ta đi thôi, bọn họ đang không kiềm chế được tác dụng của thuốc, nhất định sẽ lao vào trong các thành trấn lân cận mà chém giết!”
“Cái đó cũng đành chịu!”
Thương Minh Hi lạnh lùng nói, “Chết một vài dân chúng, bọn họ sẽ thêm căm hận Thái hậu, cái này đối với chúng ta là có lợi! Nhưng nếu chúng ta ở đây ngoan cố chống trả, chắc chắn sẽ thua! Dân chúng cũng sẽ không hiểu lòng tốt của ngươi!”
Thượng Minh Hi nghĩ, dù sao cũng phải có người chết, dân chúng chết, hay binh sĩ chết có gì khác biệt?
Vẫn có khác biệt, dân chúng không có vũ khí, không chuẩn bị, nếu rút lui, những người này sẽ xông vào thành trấn gần đó chém giết, rất nhiều người sẽ phải chết.
Tư Vô Nhan đang do dự.
“Bệ hạ! Mặc dù đối thủ chỉ có bốn vạn người, còn chúng ta có sáu vạn người, nhưng vạn người này là tất cả những người chúng ta có thể huy động đã đến hết đây.
Nếu bây giờ thương vong quá lớn, trận đánh này coi như bỏ, như vậy khác gì đầu hàng!”
“Đừng chần chừ!”
Mỗi một giây đều có người hi sinh!
Tư Vô Nhan đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thế trận, tay hắn xiết chặt tay vịn.
Trầm giọng nói.
“Binh sĩ vì bảo vệ quốc gia mà chết! Là chết có ý nghĩa, ta thân là Hoàng đế, nên cùng sống chết với bọn họ!”
Chiến đấu trong ngọn lửa chung với binh sĩ, khuôn mặt tinh xảo của Tư Vô Nhanh hiện lên vẻ lẫm liệt của riêng mình
Hắn không thể lui, nếu lui, những người bên trong đang lâm vào điên cuồng này không biết sẽ còn làm ra những chuyện điên cuồng cỡ nào! Ổn định Giang Sơn là trách nhiệm của hắn, bảo vệ dân chúng cũng thế, nếu vì vậy mà chết thì chết càng có ý nghĩa!
Cặp lông mày vốn đang cau lại vì lo lắng của Thượng Minh Hi dần dần buông lỏng, hắn cúi đầu xuống thở dài.
“Đã như vậy, thần cùng sống chết bên bệ hạ!”
Tư Vô Nhan lộ vẻ xúc động, cuối cùng nở ra nụ cười, “Đừng như vậy, thế này không giống người, nếu không may ta thất bại, chết đi, ngươi vẫn có thể đầu hàng theo Thái hậu, hoặc bất cứ kẻ nào, chỉ cần ngươi đồng ý, chắc chắn có thể sống rất thoải mái.”
Thượng Minh Hi cười ồ lên, “Không giống vậy đâu? Nhưng lúc trước khi thần theo với bệ hạ, cùng bệ hạ chạy trốn, thần cũng không hề nhận ra bệ hạ lại là kiểu người muốn hy sinh vì chính nghĩa thế này!”
Hai người nhìn nhau, cùng nhau bật cười, cái tình nghĩa không biết từ đầu đến này, lại làm cho lòng người ấm áp.
Tư Vô Nhan bỗng nhiên nói, “Có một người, trước đây nàng đã nói rằng ta sẽ là một vị Hoàng đế tốt, nàng ở nơi đó, nhất định tin tưởng ta sẽ làm như vậy.”
Thượng Minh Hi không trả lời, nhìn ra chiến cuộc, “Bây giờ không thể đối đầu, chỉ có thể dùng mưu trí, ngài đã không muốn rút lui, vậy hãy chiến đi!”
Tư Vô Nhan ánh mắt run lên, “Chiến!”
Ninh Tương Y nhìn chiến cuộc trước, liếc mắt đã phát hiện quân Thái hậu có vấn đề.
Doanh trại quân đội của Thái hậu, nàng cũng chưa từng thấy, còn quân của Tư Vô Nhan Thượng Minh Hi, mặc dù nhiều lần vào tập kích bất ngờ, nhưng hiệu quả không lớn, dù sao đối phương cũng đang điện cuồng, không hề cho bọn họ bất cứ cơ hội thở nào.
“Ninh Úc, không thể giúp bọn họ một chút sao?”
Ninh Úc thấy sắc mặt nàng lo lắng, khẽ thở dài, nếu nàng mong hi vọng Tư Vô Nhan thắng, cũng có gì quan trọng?
Hắn gật đầu, thấy Ninh Tương Y nhẹ nhàng thở ra, hắn thúc ngựa tiến lên sờ mặt nàng, “Ta dẫn người xuống dưới, nàng không được chạy lung tung.”
Vết thương Ninh Tương Y còn chưa lành hẳn, hắn không nỡ để nàng mạo hiểm.
Ninh Tương Y cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, “Đi đi, ta hứa sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này!”
Ninh Úc đưa nàng đi tìm chỗ ẩn nấp, sau