Tư Vô Nhan nghe nàng nói, không nhịn được bật cười, nàng lúc nào cũng thông minh như vậy, cho dù chỉ là trấn an người khác, hết lần này tới lần khác nói rất trôi chảy, hắn nghe cũng thấy có lý như vậy.
“Có đôi khi, ta thật sự ao ước được như Ninh Úc..”
Giọng nói hắn rất nhỏ, Ninh Tương Y kém chút không nghe được, còn ánh mắt Tư Vô Nhan đang nhìn vào Ninh Úc cách đó không xa, Ninh Úc liền nhìn qua, trong lòng càng vội vàng, cái tên Tư Vô Nhan này sao còn chưa nói xong, mà hắn còn quay ra nhìn hắn là có ý gì?
Tư Vô Nhan thấy hắn lo lắng, cố ý xích lại gần Ninh Tương Y, dùng một tư thế người ngoài nhìn vào chỉ thấy dáng vẻ thân mật, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói.
“Ao ước được như hắn, có thể có được ngươi.”
Ninh Úc bên kia quả nhiên không nhịn được, đi nhanh tới, Tư Vô Nhan phát giác được, trước khi Ninh Úc đi tới, ở bên tai nàng nói nhanh.
“Nếu ngày nào ngươi không còn thích hắn, đến đây với ta, ta quét dọn giường chiếu chờ người.”
Nói xong câu này, Ninh Tương Y còn chưa kịp phản ứng, Tư Vô Nhan liền bị Ninh Úc kéo ra.
“Ngọc Kỳ bệ hạ xin tự trọng!”
“Ngươi nhanh như vậy đã nói xong chuyện thông thương với Hi ái khanh của trẫm rồi sao?” Tư Vô Nhan nhếch lông mày tà ác, “Thế nhưng trẫm vẫn chưa nói hết chuyện với công chúa.”
Ninh Úc trên trán gân xanh nổi lên, “Đường phía trước còn dài đến lúc ly biệt rồi, bệ hạ trở về đi!”
Nói xong, hắn quay người kéo Ninh Tương Y đi chuẩn bị bế nàng lên ngựa.
Lúc Ninh Tương Y bị kéo quay người đi, hai ánh mắt lướt qua Tư Vô Nhan đột nhiên cảm giác trong lòng đau xót, nàng còn lo không biết hắn thích nàng, nàng đã phải đi rồi.
Cho nên hắn vô thức giữ chặt một tay khác của Ninh Tương Y, trên mặt hắn vẫn đang cười, nhưng là nụ cười giả tạo, một nụ cười xấu xa.
“Công chúa còn chưa nói cho trẫm, là cái gì khiến người quyết định giúp trẫm?” Rõ ràng hắn đối xử với nàng cũng không tốt, lại uy hiếp nàng, ép nàng ăn độc dược.
Lúc này, Ninh Tương Y đôi mắt đảo lòng vòng, sau đó lấy từ trong ngực ra một viên thuốc, Tư Vô Nhan nhận biết, viên thuốc kia, là thứ lúc trước hắn ép Ninh Tương Y ăn hết chính là viên “Độc dược”!
Nàng đã không ăn sao?
Ninh Tương Y hì hì cười một tiếng, “Bởi vì người chỉ cố giả làm người ác, độc dược người ép ta uống, cũng là giả.”
Hắn làm ra chiến trận lớn như vậy, còn dùng Ninh Úc uy hiếp nàng, còn ép nàng uống thuốc độc, thế nhưng cuối cùng nàng đi kiểm nghiệm lại “Độc dược” này, phát hiện chỉ là thuốc bổ bình thường mà thôi.
Một con người am hiểm độc thuật, mà ngay cả hạ độc khống chế người khác cũng không muốn làm, hắn là một người tốt rồi.
Nghĩ đến đây, Ninh Tương Y đem viên thuốc ngậm trong miệng, lần này là nàng thật sự nuốt vào, thật giống như ăn kẹo, vừa ăn, vừa cười, dáng vẻ giảo hoạt kia, nháy mắt khiến trong lòng Tư Vô Nhan vừa chua xót, vừa do dự cả buồn cười.
Ninh Úc kéo mạnh Ninh Tương Y một cái, tay nàng liền rút ra khỏi trong tay Tư Vô Nhan, Tư Vô Nhan nhìn tay mình trống rỗng, phảng phất nhìn thấy tim mình trống rỗng, hắn hỏi câu cuối cùng, giọng nói nhỏ không thể nghe thấy.
“Thật sự sẽ có ngày nào đó năm nào đó trên con đường nào đó sao?”
Ninh Úc không hiểu cho lắm, nhưng thấy Ninh Tương Y nói, khóe miệng cười cũng không hề có một chút nỗi buồn ly biệt, nàng dùng một giọng điệu nhẹ nhàng nói.
“Ai biết được? biết trước thì không có thú vị.
Tư Vô Nhan rốt cục lộ ra nụ cười mờ mịt.
“Ngươi nói đúng “
Biết trước kết quả, thì không có thú vị.
Hắn hít sâu một hơi, lui ra phía sau một bước cúi đầu, không để Ninh Tương Y nhìn thấy khuôn mặt hắn chua xót chật vật.
“Vậy thì...!Mong công chúa, lên đường bình an.”
Ninh Tương Y cũng thu lại nự cười, nghiêm túc đáp lễ.
“Nguyện Ngọc Kỳ được phồn vinh, mong Bệ hạ luôn bình an – cáo từ.”
Nói xong, Ninh Úc liền ôm nàng lên lưng ngựa, cho đến khi vó ngựa quay đi, Ninh Tương Y cũng không thấy Tư Vô Nhan ngẩng đầu lên.
Thế này cũng tốt, nhìn nhiều càng thêm phiền muộn.
Thượng Minh Hi thở dài một tiếng, cũng đến bên cạnh Tư Vô Nhan, Tư Vô Nhan lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn đoàn người của Ninh Tương Y dần đi xa.
Thượng Minh Hi thấy Tư Vô Nhan đỏ tròng mắt, hắn cũng chua xót, “Còn bao nhiêu nữ tử tốt, bệ hạ, ngài nói xem nếu hiện tại thần làm phản,