Ninh Úc không yên lòng nhìn Ninh Tương Y một chút, Ninh Tương Y ra hiệu hắn an tâm đừng vội, còn mình thì đi vào.
Chiêu Dương Điện, Long Tiên Hương đặc biệt cứ phả vào mặt, nàng hít sâu một hơi, đi vào.
Một khắc này, hai người đối mặt, Ninh Kham và Ninh Tương Y đều im lặng.
Ninh Kham cho là mình sẽ phẫn nộ, những giây phút nhìn thấy nàng, hắn lại phát hiện mình căn bản không tức giận nổi, Y nhi ưu tú là lỗi của nàng sao? Sai thì sai đâu, con mắt của những người kia cũng không mù, đã nhìn thấy thứ tốt nhất, nên không chịu hết hi vọng, tất cả đây, lại là lỗi của nàng sao?
Ninh Kham chán nản, nhìn bờ vai Ninh Tương Y có chút rướm máu, hắn ngăn nàng quỳ xuống.
“Đã bị thương, còn chạy loạn làm gì?!”
Hắn lạnh lùng nói, nếu là trước đây hắn nói như vậy sẽ mang đến cho người khác cảm giác ấm áp, nhưng hiện tại, đó là sự mệt mỏi không thể che hết.
Ninh Tương Y nhìn hắn nói mấy tháng không gặp, khuôn mặt đã gầy xộc đi, cái mũi cay cay, vẫn cố hành lễ một cái.
“Phụ hoàng, Y nhi đã trở về!”
Ninh Kham thấy nàng quỳ xuống, sau đó đứng lên, có cố cứng hơn nữa thì tim cũng mềm, hắn thở dài một tiếng.
“Ngồi đi.”
Ninh Tương Y theo lời ngồi xuống bên cạnh hắn, trước đó căng thẳng như vậy, đám cung nhân cho rằng bọn họ phải ầm ĩ lên bây giờ cũng nhẹ nhàng thở ra, nhẹ chân lui ra ngoài.
Mà bên ngoài, Ninh Úc đang lo lắng chờ đợi có chút phập phồng không yên, hắn sợ phụ hoàng làm khó hoàng tỷ, lại sợ phụ hoàng có chết cũng không chấp nhận, hoàng tỷ sẽ đau lòng.
Nhưng lúc này, không người truyền báo, lại có một tiếng nói cười truyền đến, mang theo ý châm chọc.
“Đây không phải hoàng đệ tốt của ta sao?”
Vừa nghe đến giọng Ninh Giác, Ninh Úc đột nhiên đứng thẳng người, hắn cũng chưa quên, người này, là trở ngại lớn nhất cản đường hắn cưới hoàng tỷ.
Ánh mắt Ninh Giác như tảng băng lạnh lùng nhìn vào người Ninh Úc, trên mặt hắn đang cười, nhưng cũng không còn có thể cho người khác cảm giác như gió xuân ấm áp.
Chỉ có lạnh lẽo và nguy hiểm.
Thấy hắn đến gần dò xét Ninh Úc từ trên xuống dưới một chút, có chút nhíu mày.
“Nếu là cô không sai nhớ kỹ thì, hoàng đệ bây giờ hẳn phải ở Lũng thành?”
Hắn cười một tiếng lộ ra hàm răng trắng, “À đúng? Tự ý rời khỏi vị trí như thế là đại tội, ngươi nói cô phải phạt ngươi như thế nào đây?”
Ninh Úc tất nhiên biết hiện việc triều chính do Thái tử tạm cai quản, sắc mặt hắn lạnh lùng.
“Tất nhiên tùy ý Thái tử xử lý.”
Tuy nói như vậy, nhưng khí thế của hắn không mảy may yếu, hai người đứng cùng nhau, vốn là hội tụ tất cả tinh tú thiên hạ, nhưng giữa bọn họ lại giống như băng và lửa, một chút không chú ý là cục diện sụp đổ!
Trong điện, Ninh Kham từ từ nhắm hai mắt nằm ở trên giường, hốc mắt hắn hơi thâm, lúc nhắm hai mắt càng làm người khác cảm giác vô cùng mệt mỏi.
“Y nhi, ngươi vì sao lại đến?” Hắn khàn giọng hỏi.
Ninh Tương Y cúi đầu xuống, “Phụ hoàng, ta muốn tìm ngài xin người.”
“Ninh Úc?” Ninh Kham nửa mở to mắt nhìn nàng.
Ninh Tương Y bứt rứt cúi đầu, tay nắm chặt y phục của mình.
“Vâng.”
Nàng trả lời thản nhiên không chút do dự.
Ninh Kham lại thở dài, mỗi lần thở dài, vẻ tức giận trên mặt cũng dần tan biến.
Ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như nhìn thấy nơi khác...!
“Y nhi...!Khi còn bé ngươi là đứa trẻ rất nhanh nhẹn.”
Hắn đột nhiên nói: “Ngươi có tính quả quyết, rõ ràng mà không người lớn nào có được.
Người nhìn cái gì cũng nhìn xa hơn phụ hoàng.
Ngươi coi trọng tình nghĩa, lọc quên cả chính mình.
Lúc đó ta thực sự ao ước ngươi được ra ngoài thế giới đi đây đi đó, ngươi bẩm sinh đã được người khác ngưỡng mộ, sẽ không bao giờ phiền lòng và dừng lại vì bất cứ ai.
“
“Vì sao bây giờ… Lại hồ đồ như vậy?” Grifo
Hắn cười khổ, nụ cười lạnh lùng kia khiến lòng Ninh Tương Y dần dần chìm xuống, đúng vậy, nàng không còn là trẻ con thoải mái ngày xưa.
Bị một chữ tình này đả thương, nàng cứ tưởng rằng nàng sẽ không yêu lại, không ngờ vẫn là lún sâu vào.
Cho nên vì tình tái sinh, lại vì tình phiền lòng.
“Phụ hoàng… Tất cả điều này, đều là lỗi của con.”
Ninh Tương Y nhắm mắt lại, đột nhiên nghĩ đến một cách giải quyết.
“Nếu phụ hoàng đồng ý, Nhi thần nguyện cùng Ninh Úc quy ẩn ngoài biển, vĩnh viễn không về