Một nỗi chua xót dâng lên, khiến Ninh Giác không còn sức mà mở cửa ra hỏi lại.
Hắn nhớ tới lúc trước, hắn bận tâm nàng là muội muội, luôn hoảng sợ luống cuống, còn nhiều lần nhẫn nhịn! Thậm chí đã muốn từ bỏ.
Về sau, hắn thực sự không thể từ bỏ, lựa chọn âm thầm bảo vệ nàng, trông coi nàng, hắn cho rằng chỉ cần chịu đựng đến khi hắn Hoàng đế là được, hắn sẽ có thể ôm nàng vào lòng mà không cần để ý đến thiên hạ.
Nhưng mấy tháng trước, hắn đột nhiên không nhịn nổi nữa, muốn chiếm lấy, muốn cướp đoạt nàng!
Thế nhưng lúc này, lại có người nói cho hắn, nàng không phải muội muội của hắn, ngay từ đầu hắn cũng không cần nhẫn nhịn..
Nỗi chua xót dần dần thành khổ sở, vẻ mặt của Ninh Giác cũng không biết là khóc hay là cười.
Nếu sớm biết thì tốt, lúc tu sửa kênh đào, bọn họ sớm chiều ở bên nhau, cơ hội tốt như vậy, hắn… Vốn đã có thể chiếm hữu nàng!
Nói cách khác khi hắn mười sáu mười bảy tuổi, thật sự có cơ hội lấy được nàng! Khi đó Ninh Úc ở Tây Châu, hắn rõ ràng có nhiều cơ hội như vậy! Nhiều cơ hội như vậy!
Một trái tim dương như bị lửa đốt đột nhiên bị dìm xuống nước, Ninh Giác ôm ngực chậm rãi quỳ một chân xuống.
Loại đau khổ này khiến hắn ngạt thở! Hình như bệnh lại tái phát! Không, còn đau hơn khi phát bệnh… Là đau đớn hơn nhiều!
Hắn đã lâu không dám nhớ lại là những kỷ niệm đi qua, bởi vì chỉ cần hắn nghĩ đến lúc trước, nàng trong sáng vui vẻ ở bên cạnh hắn xoay quanh hắn như thế nào, bọn hắn sớm chiều ở chung, đi qua những ngày tháng ngọt ngào đầy ấp, hắn lại cảm thấy hoảng hốt!
Hắn sợ hãi, đó là khoảng thời gian duy nhất của kiếp này hắn có được nàng! Cho nên hắn không dám nhớ lại, càng nhớ lại càng khổ sở, gần như có thể ép hắn phát điên!
Nhưng bây giờ, chuyện cũ từng cảnh tái hiện, hắn mười bảy tuổi và nàng mười ba tuổi, một chút đến khi mười sáu tuổi… Tràng cảnh không ngừng hiện ra, là cảnh bọn họ với các công nhân cùng nhau ăn cơm, cảnh nàng đem những thứ mình không thích ăn đút cho hắn, cả lúc hắn ngã lòng vào lòng nàng, nàng ôm hắn nói, khóc đi, ở trong ngực ta không ai nhìn thấy.
Người con gái này… Là thuộc về hắn!
Ninh Giác nhíu chặt lông mày, tay níu lấy tim mình, ngón tay bóp thật sâu!
Hắn muốn rời khỏi nơi này! Hắn muốn đi cướp lại người con gái của hắn!
Ngày kế tiếp, trên triều đình liên tục khiển trách!
Ninh Úc không vào triều, bởi vì hắn đã có dự định quy ẩn, nên những chuyện triều chính kia, mọi chuyện hắn không để ý tới nữa!
Hắn còn có chuyện quan trọng hơn, đó chính là chuẩn bị cho hoàng tỷ một tiệc cưới thịnh thế!
Sau khi kết hôn, hắn sẽ vứt bỏ mọi thứ ở Kinh thành này, của cải mọi thứ trong tay, hắn không cần.
Cho nên tấu chương vạch tội chất đồng kia, hắn cũng mặc kệ.
Những người kia có biết chân tướng hay không đã không quan trọng, nếu bọn họ không chọn quy ẩn, thì những người kia còn phải giải thích, nhưng bây giờ, dù sao Ninh Tương Y đã muốn đi, người khác muốn làm gì thì làm, hắn không cần thiết vạch trần những chuyện không hay ho này khiến Hoàng đế khó chịu, hoàng thất xấu hổ.
Dân chúng đều cảm thấy kinh ngạc trước sự việc này! Nhưng bọn họ đối với Ninh Tương Y một lòng một dạ yêu mến, còn sợ Ninh Úc từ tận đáy lòng, nên không phản ứng gay gắt như đại thần trong triều, còn Ninh Tương Y vờ như tai không nghe thấy chuyện ngoài kia, tập trung dưỡng thương.
Sau đó thỉnh thoảng đi năn nỉ Hoàng đế một chút.
Kỳ thật Hoàng đế đã buông lỏng, đã chấp nhận để bọn họ đi, nhưng hắn đối với quyết định này của Ninh Tương Y không có chút nào đồng ý, đã mấy ngày mặt mày hắn luôn khó chịu nhìn nàng.
Một ngày nay, Hoàng đế đột nhiên đau đầu! Ninh Tương Y lo lắng bệnh cũ của hắn lại tái phát, vội vàng gọi thái y, mà thái y sau khi xem xong cũng bó tay, chỉ có thể uống thuốc tịnh dưỡng.
Ninh Tương Y không còn cách nào, liền để Ninh Úc ra ngoài thành, tìm Dược Vương Lý Hiển gọi tới, xem hắn có cách nào không.
Lần phát bệnh này không nghiêm trọng lắm, Ninh Kham vẫn còn tỉnh táo, thấy Ninh Tương Y một mặt lo lắng, trong lòng hắn mềm nhũn, không nhịn được nhắc nhở..
“Y Nhi, ngươi đã muốn đi, thì cứ đi đi!”
Hai mắt Ninh Tương Y