Mọi người có mặt đều sửng sốt trước sự đảo ngược đột ngột này , đám người không biết làm gì, chỉ cảm thấy trong không gian như có lửa đang thiêu đốt, nước sôi cuộn trào mãnh liệt!
Mũi kiếm cứa cổ Ninh Giác từng chút một, Ninh Giác sắc mặt trắng bệch, nhưng hắn không rên một tiếng, còn Ninh Tương Y cũng nhịn không nói gì, nàng biết Ninh Úc sẽ có chừng mực.
Thế nhưng người của Thái Tử không nhịn được, “Tề Vương! Có chuyện gì từ từ nói, bỏ thanh kiếm xuống!”
Ninh Úc hai mắt lạnh lùng lườm bọn họ, một khắc này, bọn họ đều cảm giác giống như có lưỡi kiếm thổi qua sát mặt!
“Ta.
Muốn.
Thả.
Người.
Của.
Ta.
Đi!”
Bàn tay trắng thuần của hắn nắm chặt kiếm, máu từ lưỡi kiếm nhỏ xuống nhuộm đỏ Hoàng bào của Thái tử, nhìn mà giật mình, càng làm cho những hộ vệ của Thái tử trong lòng run sợ!
“Được được được! Bọn ta thả người!”
Mộc Nguyệt là hộ vệ Hoàng đế giao cho Ninh Giác, đi theo Thái tử nhiều năm, bảo vệ Thái tử là chuyện quan trọng nhất của hắn, mà Ninh Úc tính cách vốn tàn nhẫn, vừa nãy hắn dám một đường chém giết chạy ra hoàng cung, ai biết hắn còn làm ra chuyện gì nữa!
“Không được!”.
Ninh Giác đột nhiên nhắm mắt lại, tức giận nói, “Cứ để hắn giết! Ta rất muốn xem xem hắn làm thế nào giết ta trước mặt Y Nhi!”
“Ngươi cho rằng… Ta thật sự không dám?”
Ninh Úc híp mắt lại, sát khí tầng tầng lớp lớp kia khiến người nghe được câu của hắn trên người đều kích thích nổi da gà!
Hắn thật sự đã nhịn quá lâu! Vừa nãy hắn từ trong cung chém giết ra ngoài, đều không dùng hết sức giết người, thậm chí còn có ý nương tay!
Tay hắn đã cực kỳ lâu không nhuốm máu, hắn đã có được hoàng tỷ, cho nên hắn cảm thấy cái gì hắn cũng có thể nhịn!
Thế nhưng Ninh Giác rất biết kích động người khác, không chỉ thăm dò thứ thuộc về hắn, còn lần lượt trêu chọc lửa giận trong lòng của hắn!
Ở trước tầm mắt Ninh Tương Y, tay Ninh Úc cầm kiếm nhỏ rất chặt, có chút phát run, phảng phất đã nhịn đến cực hạn.
“Ninh Úc…”
Ninh Tương Y thấp giọng hộ một tiếng, nhíu chặt mày.
Ninh Úc lại và không nghe thấy, cuối cùng, hắn hít sâu vào một hơi, để hai mắt tỉnh táo lại.
Đã có mấy lần, hắn đã muốn trực tiếp chém xuống! Dù sao bây giờ hắn có tiền tài, có vũ lực, tất nhiên là cả quyền lực!
Cho nên đại khái hắn có thể không cần nhịn, thế gian này đúng thật không có người mà hắn không dám giết!
Vấn đề nằm ở chỗ hắn không xuống tay được thôi.
..
Hoàng tỷ vẫn luôn coi trọng Thái tử, nỗi nhục ngày hôm nay, sau này hắn có thể lại báo thù.
..
Sau này vẫn có thể báo thù!
Cho nên tay hắn lại dùng thêm sức, “Thả, người!”
Mắt thấy Ninh Giác cắn răng không kêu rên một tiếng, máu kia chảy ngày càng nhiều, Mộc Nguyệt cuối cùng hung ác quyết định, vung tay lên.
“Tất cả lui ra!”
“Các ngươi dám!”
Cấm quân hai mặt nhìn nhau, bọn họ vây quanh Ninh Tương Y, muốn nghe theo Mộc Nguyệt tránh ra, lại nghe Thái tử bắt ở lại, lộ ra vẻ rất khó xử.
Ninh Giác mở to mắt, con mắt hắn có chút đỏ, quét qua đám người, cuối cùng nhìn vào Ninh Tương Y!
“Ninh Úc, thắng làm vua thua làm giặc, muốn giết, ngươi cứ ra tay đi!”.
Loại kia sát ý dồn dập lại một lần nữa dâng lên, Ninh Úc đột nhiên cười nhạo, trong mặt hằn sát ý như ngưng tụ!
Hắn đã từng giết mấy ca ca đệ đệ của hắn, thực tế không ngại giết thêm một Thái tử.
Đã một lòng muốn chết, vậy thì đi chết đi!
Cho nên lưỡi kiếm giơ cao lên, hiện lên một ánh sáng sắc bén! Cuối cùng mang theo sát khí vô tận, không chút do dự chém xuống! Làm loạn đến cục diện này, ai còn tin được bọn họ là huynh đệ?
“Đủ rồi!”
Ninh Tương Y thực tế không nhìn nổi!
Vụt một tiếng, nàng rút đao của người bên cạnh ra, đưa lên cổ mình! Một khắc này, tất cả mọi người không dám cử động, có cả Ninh Úc.
Ninh Tương Y ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Ninh Giác.
“Năm đó ta mười ba tuổi, ngày sinh nhật của Thái tử ca ca năm mười bảy tuổi, ngày đó ta hỏi ngươi, ngươi muốn làm Hoàng đế không? Vì sao muốn làm, người trả lời ta thế nào? !”
Nàng hỏi vừa hung bạo vừa nhanh, còn Ninh Úc nghe được đoạn quá khứ kia không có hắn tham gia, kiếm trong tay phát run lên, người này, nên đi chết đi!
Ninh Giác mấp máy môi, ở trước mắt vạn người, có chút cúi đầu xuống.
“Ta nói…vì Mẫu hậu bọn