Khi Ninh Giác trở lại trong cung, đã có một đám người đang chờ hắn, bách quan cũng không biết xảy ra chuyện gì, từng người thấp thỏm lo âu đứng ở hai bên, còn chưa kịp mở miệng, khi thấy Ninh Giác nhanh chóng đi qua, sắc mặt hắn lạnh lùng, đem miếng vải cột vào vết thương hung hăng giật xuống vứt trên mặt đất! cũng không thèm nhìn bọn họ một chút, ngay lúc đó đi đến Chiêu Dương Điện.
Miếng vải bọc vết thương kia đã đầy máu tươi, khiến đại thần đứng hai bên con đường Chiêu Dương Điện hai mặt nhìn nhau, trong lòng càng kinh hoàng! Không phải là Tế Vương muốn tranh giành hoàng vị chứ? Nếu không còn có ai dám tổn thương Thái tử?
Cấm quân vây quanh Chiêu Dương Điện thấy Thái tử trở về, liền tách ra hai bên, có người vội vàng mở cửa ra, để Ninh Giác đi vào, lúc này Ninh Kham đã mặc chỉnh tế, hắn mặc long bào, ngồi ở bên bàn đọc sách, sự uy nghiêm kia là mấy chục năm dưỡng thành, khiến người khác vừa nhìn liền biết hắn là Hoàng đế, hơn nữa còn là một vị Hoàng đế uy nghiêm!
Chỉ là lúc này Hoàng đế đã xế chiều, gương mặt gầy gò kia cùng hốc mắt lõm sâu đều lộ ra một cảm giác bất lực, hắn đang nhắm mắt tĩnh dưỡng, nhưng lại nghe được tiếng động, mở mắt ra nhìn Ninh Giác, lại không hề tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói một câu.
“Ngươi đã trở về...”
Vết thương trên cánh tay Ninh Giác còn đang chảy máu.
“Phụ hoàng, vì sao…”
Ninh Giác nghĩ mãi mà không rõ, trên mặt là oán giận ẩn sâu!
“Vì sao ngài lại bất công thế này, mỗi lần như vậy, đều đứng về phía Ninh Úc, chẳng lẽ là bởi vì hắn là hoàng tử, cũng vì câu nói của hắn, hắn vĩnh viễn không làm Hoàng đế sao?”
Ninh Kham trầm ngâm một lát, trải qua mấy canh giờ suy nghĩ, hắn đã bình tĩnh đi nhiều, lúc nãy hắn nhìn thấy cảnh Ninh Giác đè Y Nhi xuống, hắn kém một chút đã bị chọc giận chết đi!
Thế nhưng giờ khắc này, nhìn thấy Ninh Giác một mình trở về, hắn đột nhiên không giận, bởi vì mặc kệ Ninh Giác làm chuyện quá đáng, chắc chắn Y Nhi đã hung hăng “Dạy dỗ” hắn rồi.
“Trẫm bất công sao?” Ninh Kham nhẹ nhàng cười một tiếng, “Trẫm còn tưởng rằng đã hết lòng với người, trẫm giáo dục ngươi tốt nhất, thân phận cao nhất, vì ngươi trẫm quét sạch triều đình, càng không nghi ngờ ngươi, ngươi sẽ dễ dàng trở thành Hoàng đế, còn không tốt sao?”
Ninh Giác cười lạnh hỏi.
“Chuyện trong tay Ninh Úc có thuốc nổ vì sao ngài không truy cứu? Ngài rõ ràng bởi vì chuyện này mà đổ bệnh, vì sao hắn trở về, ngài lại không truy cứu?!”
Nếu như trong tay hắn cũng có thuốc nổ, Ninh Úc làm sao đến mức phách lối như thế?
Ninh Kham cười lạnh.
“Trẫm vốn là muốn truy cứu, Ninh Úc này, không có giới hạn luật lệ, thuốc nổ nằm trong tay hắn rất nguy hiểm! Nhưng...!Nhìn thấy Y Nhi, trẫm lại không nói, ngươi biết vì sao không?”
Vì sao? Ninh Giác dùng ánh mắt thể hiện bất mãn.
Ninh Kham không nhịn được cười, đứa con trai này của hắn, có đôi khi quá nghiêm nghị, nhưng có đôi khi lại quá táo bạo.
“Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra sao?” Ninh Kham có chút bí ẩn cười một tiếng, “Trên cánh tay Y Nhi, vẫn còn Thủ Cung Sa…”
Hắn nói, khiến Ninh Giác thật lâu chưa hoàn hồn lại, Thủ Cung Sa...!Nói cách khác, Y Nhi và Ninh Úc cũng chưa...!
Giờ khắc này, hắn nói không rõ nên cảm thấy may mắn hay là ảo não.
May mắn là nàng vẫn chưa cùng Ninh Úc đến bước kia, ảo não là hành động hôm nay của chắc chắn làm nàng chán ghét!
Ninh Kham thở dài nói, “Y Nhi vừa về trẫm lập tức phát hiện, chúng ta đều nhìn lầm Ninh Úc, trẫm còn tưởng rằng, một người như hắn, một khi quyết tâm sẽ phải chiếm hữu tuyệt đối mới vừa lòng, thế nhưng đối với Y Nhi, hắn lại nhẫn nhịn, ở Ngọc Kỳ có cơ hội tốt như vậy, hắn cũng có thể nhẫn nhịn, đến chuyện này hắn cũng có thể nhịn, như vậy thì còn cái gì hắn không thể nhịn được? Thuốc nổ trong tay hắn, có lẽ sẽ an toàn hơn nằm trong tay ngươi!”
Ninh Giác ban đầu trong lòng tràn đầy nghi ngờ, thế nhưng nghe được Ninh Kham nói lời này, lại không cam lòng.
“Nếu như thuốc nổ vào tay ta, cũng sẽ an toàn!”
Ninh Kham cười lạnh, “Những hành động của ngươi trong khoảng thời gian này, gần như biến thành người khác, hoàn toàn bất chấp hậu quả! Trẫm mặc kệ ngươi ở bên ngoài bị thứ gì kích động, thế nhưng trước khi người