Chờ khi Ninh Tương Y tỉnh lại, trời đã chạng vạng tối.
Bọn họ ngồi trên mép vách đá cao nhất, gió lạnh thoảng qua, dưới chân họ là vực sâu vạn trượng.
Những đám mây hoàng hôn rộng lớn ở phía chân trời, và màu xám của màn đêm đang đè lên những đám mây màu tím và đỏ, giống như một vụ va chạm kịch liệt!
Một vài ngôi sao nôn nóng xuất hiện trước, tô điểm trên đỉnh đầu.
Trời đang chạng vạng tối, dãy núi đỉnh núi dưới chân đều khoác lên một lớp màu vỏ quýt, cùng ngọn núi màu xanh tôn lên lẫn nhau, những con chim bay qua, đất trời rộng lớn, tâm trạng rung động.
Ninh Tương Y nhìn ngơ ngác, sau khi xem lại rất tiếc hận, nếu có máy ảnh thì tốt, cảnh đẹp như vậy, không ghi lại thật sự là một điều tiếc nuối!
Ninh Úc ôm nàng, hắn đem áo ngoài choàng trên người nàng, chính là muốn đợi nàng tỉnh để cùng ngắm thế giới này...!Trước kia hắn nghe Hoàng tỷ nói thế giới rất lớn, có rất nhiều cảnh đẹp, nhưng hắn đi qua nhiều nơi như vậy, lại phát hiện chỉ thường thôi, bây giờ mới biết được, không phải những cái cảnh kia không đẹp, mà là thiếu mất người này, người có thể làm tâm trạng hắn bình yên, an tâm nhìn thế giới.
Bây giờ nàng ở đây, cái vẻ đẹp của núi Lạc Hà này, mới có thể khiến hắn rung động.
Ninh Tương Y dựa vào trong ngực hắn mắt cũng nhìn không chớp, dường như cảm thấy cảnh sắc say đắm lòng người, khiến nàng có cảm giác như ảo ảnh.
Thậm chí cảm thấy mình cũng là ảo ảnh.
Loại bạn trai hoàn mỹ này, cái đoạn tình cảm hoàn mỹ này, thật sự thuộc về nàng sao? Nàng sợ hãi khi tỉnh lại sau giấc ngủ, tỉnh lại lại thấy chiến trường, thậm chí sợ hãi tỉnh lại sau giấc ngủ trở lại thời hiện đại, bởi vì nơi này, có nam nhân nàng không dứt bỏ được.
Nàng ngồi dậy, từ từ dò xét cẩn thận nam nhân phía sau.
“Ngươi là có thật!” Nàng hỏi một vấn đề vô cùng ngu xuẩn, lại hỏi rất chân thành.
Ninh Úc lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt thoáng ánh lên nụ cười mềm mại hơn nắng chiều.
“Nàng là thật, ta cũng là thật, thật thật giả giả, ta đều đi theo nàng.”
Ninh Tương Y nghe vậy, có chút ngượng ngùng trừng mắt nhìn, lại lộ ra một nụ cười kiêu ngạo!
“Vậy… Ngươi mãi mãi cũng không được phép rời khỏi ta! Lời ta nói mãi mãi cũng là đúng! Ngươi phải nghe lời của ta! Trong nhà vợ lớn nhất! Gia pháp cũng chỉ để ta phạt ngươi! Có được hay không?”
Ninh Úc bị yêu cầu của nàng chọc cười, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, bởi vì vách đá rất cao, khuôn mặt nhỏ của nàng có chút lạnh, nhưng nó thật giống như viên ngọc, để người khác yêu thích không buông tay.
“Lời nàng nói đều là mệnh lệnh, ta sẽ luôn nghe lời nàng, trong nhà chỉ có vợ nhất, không có ngoại lệ, gia pháp chỉ nhằm vào ta, không áp dụng với nàng…”
Hắn cuối cùng, dùng tiếng nói kiên định nói.
“Ta vĩnh viễn sẽ không rời khỏi nàng.”
Tim Ninh Tương Y, một nháy mắt đã không ngừng nhảy nhót!
Đây chính là tình yêu! Đây nhất định chính là tình yêu!
Tình yêu sẽ khiến cho trí thông minh của con gái thấp xuống, sẽ khiến cho con gái lặp đi lặp lại mấy vấn đề hỏi mãi không ngừng, sẽ hi vọng đối phương không thấy phiền, kiên trì nói cho nàng tất cả những lời nàng muốn nghe....!
Ninh Tương Y không khỏi quay người, từ từ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng hôn vào môi hắn.
Nụ hôn này nhẹ như lông hồng, nhưng giữa một mảnh hào quang chói lọi, chiếu lên khoảng không bên vách núi, ánh sáng lọt vào sau lưng bọn họ xuyên qua khe hở giữa hai người, cho đến khi cả hai ôm nhau lần nữa, thì chỉ còn một hình bóng in hằn không chút kẽ hỡ.
Bên vách núi, hai người anh anh em em, trao cho nhau biết bao nhiêu sự ngọt ngào.
Ninh Úc so sánh thế núi xung quanh, tìm được vị trí trên bản đồ biểu thị, tới gần rừng Vô Vọng, giấu ở trong mảnh rừng nguyên thuỷ
Nếu không có bản đồ, thật đúng là rất khó tìm đến nơi vào này.
Bọn họ lúc này trước mắt quay về, ngày thứ hai, Ninh Úc dẫn người bao vây lại xung quanh, bởi vì nơi này có lối vào giả, chắc chắn không xa lối vào thật!
Ninh Tương Y thì tập trung nghĩ đến người một mực thăm dò nàng, nghĩ thầm chờ chút phải làm sao lừa hắn đi vào mới được, mà lại người kia nhất định là người thân cận, cũng không