Ở trong lòng Diệp Khuynh Vãn, một người nàng cũng không muốn bỏ qua! Ninh Giác hiền hoà, Ninh Úc khí thế, nàng đều muốn!
Nàng là một người tham lam, trong lòng luôn mong chờ cả hai người, có thể cho nàng tuỳ ý sử dụng, dù sao nàng cũng có giá trị, thì hai nam nhân này mới có thể thêm coi trọng nàng như vậy, khiến nàng như cá gặp nước, được lợi từ cả hai bên.
Nhưng nếu Ninh Giác chết, nàng để tay lên ngực tự hỏi, bây giờ nàng có nên hoàn toàn đặt lòng tin vào Ninh Úc.
Nhưng điều mà nàng không biết là Ninh Úc không muốn nhìn nàng nữa! Vốn dĩ hắn cũng quên mất nữ nhân này nên không thêm tính toán với nàng, nhưng không ngờ nàng lại tự nhảy ra trước mặt! Thật nực cười.
Vào buổi trưa hắn nhịn, nhìn nàng từng bước một đi đến đài cao, chính là vì đêm nay muốn dạy dỗ nàng một chút! Loại cảm giác này quá làm cho người khác thích thú không phải sao?
Nhìn người này một giây trước còn cao ngạo, một giây này, lại giống một con chó vẫy đuôi mừng chủ ở cạnh chân hắn chẳng lẽ không thú vị sao?
“Diệp Khuynh Vãn…”
Khi Ninh Úc nói mấy chữ này, còn mang theo sự nghiền ngẫm, nữ nhân này dã tâm lớn, lại tham lam, nhưng không thể phủ nhận, nàng đối với hắn vẫn có chút tác dụng, chí ít đưa nàng đến bên cạnh Ninh Giác, nàng đã thành công ly gián Ninh Giác và Ninh Tương Y.
Diệp Khuynh Vãn nghe thấy Ninh Úc lạnh lùng gọi tên nàng, rõ ràng tiếng gọi vẫn giống như trước đây, nhưng lúc này nghe được, trước mắt bao người, khiến cả người nàng nổi da gà!
“Vương gia...”
Nàng hai mắt đẫm nước mắt, cố gắng khiến chính mình trong điềm đạm đáng yêu được Ninh Úc coi trọng, không phải Ninh Úc thích nàng sao? Hắn nhất định sẽ không làm khó nàng!
“Mong vương gia nể mặt thân thiếp, bỏ qua cho bệ hạ đi…”
Ninh Úc bị nàng chọc cười.
Nhìn vào mặt của nàng, nàng đúng thật là thể diện rất lớn!
“Nể mặt của ngươi?”
Ninh Úc khẽ nhếch cằm, khuôn mặt tinh xảo kia, cho dù vào lúc này, vẫn tuấn tú xinh đẹp khiến người ta choáng váng.
“Mặt mũi của ngươi từ đâu ra?”
Diệp Khuynh Vãn giật mình, đột nhiên có chút nổi giận, xung quanh nhiều người như vậy, đều biết Ninh Úc đối xử với nàng khác biệt! Thế nhưng hắn lại hời hợt khiến nàng mất hết mặt mũi…
Nhưng Ninh Úc lúc này lạnh như vậy, để lòng của nàng càng phát ra không chắc, nàng chần chờ, cuối cùng đỉnh lấy đám người ánh mắt, đỏ mặt ngẩng đầu nói.
“Vương gia… chúng ta thuở thiếu thời cũng có mấy phần tình cảm nho nhỏ… Ngài...!chẳng lẽ muốn làm ta tổn thương sao?
Ninh Úc cười! Nhưng hắn cười một tiếng, toàn bộ đại điện thật giống như rơi vào hầm băng! Đêm đầu hè lại giống như ngày đông rét lạnh.
Lúc trước Ninh Úc từ Lãnh Cung ra, thật giống như oan hồn từ âm phủ chui ra! Anh mặt khát máu giết người, như chó sói! Khiến Diệp Khuynh Vãn thấy một lần liền khiếp vía!
Sau này Ninh Úc dần dần hùng mạnh, khí thế không đỡ nổi, Diệp Khuynh Vãn liền thấy hắn là một bảo bối, lại vô ý có duyên phận gặp hắn.
Sau này nàng biết yết hầu Ninh Úc yết đã bị thương, lúc nói chuyện sẽ như dao cắt! Cho nên một lần nàng đi gặp hắn đều sẽ chuẩn bị cho hắn một bát canh sơn trà, nói là mình hầm, mà Ninh Úc từ đầu không hề để ý tới, sau đó cũng nhận.
Diệp Khuynh Vãn vô cùng vui mừng!
Nàng liền biết! Ninh Úc từ nhỏ đã không ai đối xử tốt với hắn, mà còn ở trong lãnh cung, chín năm ròng rã bị người khác tra tấn!
Nàng biết được, hắn bị cung nhân đánh đập, hạ độc cấm, chuyện này! Khi đó! những tên thái giám nhục nhã người khác kia sẽ trừ bất cứ thủ đoạn nào, một hoàng tử như Ninh Úc, bị nhục nhã chỉ sợ so với những người nô lệ hạ đẳng kia còn nhiều hơn!
Cho nên nàng là người đầu tiên đối xử tốt với hắn, nhất định sẽ có vị trí vô cùng đặc biệt ở trong lòng đối phương!
Cho nên sau này, nàng thường xuyên vụng trộm chạy tới thăm Ninh Úc, tự cho mình là tỷ tỷ, mặc dù mỗi lần Ninh Úc đều chỉ giữ im lặng, nhưng nàng lại cảm thấy, Ninh Úc đối xử với nàng so với những người khác tốt hơn nhiều.
Quả nhiên, khi nàng biểu hiện mình ái mộ Ninh Giác, nhưng lúc đó bên cạnh Ninh Giác đã có Ninh Tương Y, hắn liền ra tay, cuối cùng thật sự đem nàng đến trước mặt Ninh Giác.
Cho nên nàng khẳng định, nàng đặc biệt