Ninh Úc lúc nói lời này, liếc nhìn Diệp Khuynh Vãn gần như hồn đã bay lên trời kia một chút, mặt nàng hốt hoảng, bị Ninh Úc dò xét như thế, toàn thân càng co rụt lại, không có chút can đảm nói gì.
Dạng nữ nhân này, thật không có nửa điểm, So được với nữ tử toả sáng như ánh sáng mặt trời kia.
Diệp Khuynh Vãn bị cái nhìn này bừng tỉnh, không biết nàng nghĩ đến cái gì, đột nhiên liều mạng thoát khỏi tay cấm quân, lao tới, cấm quân muốn ngăn lại, nhưng bị Ninh Úc khoát tay ngăn cản, hắn rất muốn xem một chút, nữ nhân này cuối cùng sẽ mang đến cho hắn thú vui gì.
“Vương gia!”
Diệp Khuynh Vãn trong lòng bối rối, nàng luôn cảm thấy chuyện này đột nhiê bị mất khống chế! Cảm giác sợ hãi kia khiến nàng run rẩy!
Một khắc trước, nàng còn dám thề son sắt nói Ninh Úc đối xử với nàng là đặc biệt, hai nam nhân ưu tú nhất đều thích nàng! Nhưng giờ khắc này, nàng đột nhiên mông lung, nhưng trong lòng nàng vẫn chưa hết hi vọng, đối với tình thế này còn ôm lấy chút may mắn.
Ninh Úc mắt liếc nàng một chút.
Nàng vốn là muốn ôm chân Ninh Úc, thế nhưng ở dưới tầm mắt lạnh lẽo của hắn, vươn tay ra lại không dám, cuối cùng chỉ dám kéo góc áo của hắn.
“Vương gia, ngài thế này thần Thiếp..
Thần thiếp sợ hãi...”
Nàng lúc này bởi vì trong lòng sợ hãi, cũng không dám nói lung tung, bộ dạng điềm đạm đáng thương kia bộ thật đúng là khiến người khác động lòng.
Ninh Úc đột nhiên mỉm cười hỏi, “Ngươi sợ cái gì?”
Hắn trừng mắt nhìn, không đợi Diệp Khuynh Vãn trả lời, lại nói.
“Tô tỷ tỷ, nếu không phải ngươi, bản vương cũng không thể thuận lợi như thế, trong vòng nửa năm đã đánh hạ lớp phòng thủ hoàng cung, còn được lấy được tất cả Quân Cơ đồ của Ninh Tương Y, nếu không phải ngươi, Ninh Tương Y cũng sẽ không chết dễ dàng như vậy, nói đến đây, ngươi vẫn là người có công lớn! Vậy sợ hãi cái gì?”
Quân Cơ đồ, cũng không liên quan đến quân sự, mà là trong lúc chiến loạn đó, Ninh Tương Y giành vô số thời gian, hi vọng có thể lưu lại những kế hoạch của nàng sau khi bình định Giang Sơn, bố trí mọi chuyện vô cùng tỉ mỉ, bao hàm cả luật pháp, pháp chế, lợi dân, lập nghiệp bốn phương diện cần kiến thiết, là tâm huyết Ninh Tương Y để lại.
Bao nhiêu đêm mất ngủ, nàng đều tưởng tượng về tương lai, nàng để lại những thứ này, Ninh Úc cũng chỉ tình cờ nhìn thấy có một phần nhỏ, nhưng hắn tinh tường cảm nhận được giá trị vô cùng quan trọng của nó.
Ninh Giác đã đem tất cả những vật Ninh Tương Y để lại giấu vô cùng kỹ, cho nên hắn mới mượn tay Diệp Khuynh Vãn, đạt được thứ hắn muốn.
Ninh Úc rất công nhận tài hoa của Ninh Tương Y, buồn cười Ninh Giác xem Quân Cơ đồ của Ninh Tương Y như di vật, Diệp Khuynh Vãn lại xem Quân Cơ đồ như tờ giấy lộn có cũng được mà không có cũng không sao, đám đại thần cho rằng Ninh Tương Y chỉ có tài chỉ huy quân sự thiên phú, cũng không hề coi trọng văn thư nàng để lại, cuối cùng thật sự hiểu nàng, lại là kẻ thù kiếp này của nàng.
Ninh Tương Y giống người ngồi đứng xem tất cả mọi chuyện, đột nhiên, nàng cảm thấy hình như nàng không sợ Ninh Úc như vậy, không vì gì khác, chỉ vì… Hắn là người duy nhất hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng ở kiếp này, nàng ở kiếp này hắn là đối thủ duy nhất, cũng là tri kỷ!
Quả thật, Ninh Úc coi nàng mục tiêu cao nhất, từng bước đánh hạ, thế nhưng lúc nàng trở lại với bộ dạng kia, lại làm cho hắn cảm thấy nhạt nhẽo vô vị?
Khó trách sau khi nàng trở về, Ninh Úc mấy lần kích động nàng, không phải vì muốn nàng tỉnh lại ý chí thật tốt chém giết một trận? Cuối cùng phát hiện nàng không có chút sức lực nào, cho nên mới thẹn quá hoá giận tốc chiến tốc thắng sao?
Không thể không tin, cái này rất có thể là ý nghĩ của Ninh Úc.
Kiếp này, hắn là một người hiếu chiến!
Người ta nói hắn tham lam quyền thế, trong tay nắm lợi khí, nhưng không hề mở rộng bản đồ hay có dục vọng xưng bá thiên hạ, nói hắn giết người tàn nhẫn, nhưng nếu hắn thất thất bại mà chết, cũng sẽ không một chút nhíu mày.
Nội tâm ở năm mười ba tuổi đã hoàn toàn vặn vẹo, sống chết căn bản sẽ không là gì trong mắt, hắn còn sống, chỉ muốn không bị ràng buộc, có lẽ chính vì bóng tối tuổi thơ, hắn mới muốn đứng ở vị trí cao một chút, đứng ở vị trí không có bất kỳ ai có thể uy hiếp