Kinh thành, lại một lần nữa rung chuyển.
Chỉ là lần rung chuyển này rất nhanh liền lắng lại, thuộc hạ Ninh Úc làm việc rất hiệu suất, ngày mới chỉ vừa loé sáng, trong thành đã không còn âm thanh phản kháng, Hoàng đế bởi vì bệnh nặng nên nhường ngôi cho con nuôi Thái tử Ninh Cực, Ninh Úc vẫn như cũ là nhiếp chính vương.
Chỉ là cái nhiếp chính vương này, trong tay không chỉ có nửa Giang Sơn, mà là triệt để đem toàn bộ Đại Dục nắm trong lòng bàn tay! Thành một đại nhiếp chính vương thực sự!
Ngay khi Ninh Tương Y chết, Ninh Úc đã mất nửa năm để thâu tóm hết tất cả những gì nàng tạo ra, phải nói rằng dù sinh ra ở đâu, Ninh Úc cũng là một người có năng lực phi phàm thực sự.
Ninh Tương Y lúc này ở bên cạnh Ninh Giác, im lặng đi theo hắn.
Cũng không biết có phải mấy câu của Ninh Úc đánh tỉnh hắn hay không, hắn không còn ngơ ngơ ngác ngác, thậm chí bệnh cũng không uống thuốc mà khỏi.
Ninh Úc không giết hắn, mà giam lỏng hắn ở Đông cung.
Bởi vì ở trong mắt Ninh Úc, Ninh Giác chết rồi, muốn giải thoát bằng chết, cho nên hắn không giết, Ninh Giác sẽ tự mình gánh chịu đến chết, còn hắn, thích nhất nhìn bộ dạng người sống lại đau đến không muốn sống.
Ninh Giác vẫn như cũ rất gầy, hắn đi lại giữa các đình, bên trong đôi mắt âu sầu, tựa như chân trời chìm sau đám mây, quanh năm không thấy ánh nắng, chỉ có u ám.
Đông cung rất lớn.
Cũng không phồn hoa, lúc trước Ninh Giác ngồi ở vị trí Thái tử cũng bấp bênh, cho nên ngay cả Đông cung cũng không được chào đón.
Những nơi này lại có hồi ức tốt đẹp nhất của Ninh Giác kiếp này, lúc trước Ninh Tương Y sau khi gả cho hắn, ở Đông cung ba năm, ba năm này, hắn luôn thuận buồm xuôi gió, cuối cùng trở thành Hoàng đế.
Thời gian ba năm, bởi vì nàng, toà cung điện âm u đầy tử khí này trở nên có sức sống bừng bừng, bên trong sân hoa cỏ đều là nàng trồng, giàn hoa cả xích đu cũng là nàng muốn dựng, đồ vật bày biện trong phòng cũng rất đơn giản, đều là món đồ nàng tự tay làm, không đáng tiền, nhưng từng cái đều rất tinh xảo.
Trên tường những bức tranh đơn giản đáng yêu cũng là nàng vẽ, mỗi một bức đều là vẽ hắn, lúc cau mày, lúc nổi giận, lúc cười...!
Nàng vẽ vẽ rất thú vị, qua loa mấy bút, chính xác vẽ lấy trọng điểm, lại phóng đại cảm xúc gương mặt, cho nên người khác vừa nhìn liên biết kia vẽ bộ dạng mập mạp đáng yêu kia chính là Thái tử, mà lại đáng yêu đến buồn cười, ai nhìn thấy đều sẽ buồn cười, Y nhi còn không cho hắn lấy xuống.
Ninh Giác trên mặt nở nụ cười, liên tục sờ vào những trang giấy có chút ố vàng kia, mà ở bên cạnh hắn, Ninh Tương Y đi theo từng bước của hắn tới đây…
Ngày xưa ngọt ngào, thật giống như những trang giấy vẽ ố vàng phai màu kia, khiến nàng cho dù nhìn thấy, cũng cảm giác nhớ lại không rõ.
“Y nhi…”
Ninh Giác gọi nàng, nàng vô thức nhìn sang, lại phát hiện Ninh Giác chỉ đang tử lẩm bẩn với bức tranh trên tường.
“Trân Trân...”
Ninh Giác thở dài, hắn phát hiện hắn rất thích cái tên này, nơi này, khắp nơi đều là hồi ức tươi đẹp giữa bọn họ, cũng khắp nơi đều là tra tấn, hắn chỉ muốn nắm mãi trong giấc mơ tình cảm đó không muốn tỉnh lại!
Ninh Tương Y không đành lòng nhìn tiếp, cứ như vậy đi, mặc dù… Sống ở trong thống khổ, thế nhưng vẫn cơm ngon áo đẹp, Ninh Úc cũng sẽ không làm gì hắn, cứ như vậy đi!
Nghĩ đến, nàng dứt khoát quay người!
Nàng muốn đi đến bên cạnh Ninh Úc, nàng không biết nàng sẽ trở về lúc nào, nhưng trước khi trở về, nàng muốn chờ đợi bên cạnh Ninh Úc, cũng tốt hơn đợi ở một nơi khiến người khác ngột ngạt này.
Nhưng trên đường, nàng lại gặp một người quen, Tiết Dương…
Ninh Tương Y vội vàng đuổi theo, lại phát hiện hắn âm thầm đi đến một tửu lâu, đi thẳng đến phòng tối phía sau tửu lâu!
Người này còn có âm mưu gì sao? Được làm vua thua làm giặc, Ninh Úc cũng không có giết thuộc hạ của Ninh Giác, chỉ thu hồi quyền lợi và tài sản của bọn họ, nhưng tên Tiết Dương rõ ràng không đơn giản.
Một khoảng thời gian quan sát, nàng phát hiện Tiết Dương đã sớm âm thầm hợp tác cùng nhiếp chính vương, hắn một bên lấy lòng Ninh Giác, ly gián Ninh