“Được.”
Ninh Úc liền đoạt chậu nước từ tay thị nữ, nhúng tay, sau đó lau khô, không để ý đến ai “Ừ” một tiếng.
Quản gia lại nói, “Việc tân đế đăng cơ diễn ra hết sức thuận lợi, hơn nữa vị quan già nhất cũng tỏ thái độ, nói tân đế tuổi nhỏ, tất cả vẫn là muốn dựa vào Vương gia…”
Nói cách khác, bọn họ cuối cùng đứng về phía Ninh Úc, từ đây, không bao giờ có bất kỳ tiếng phản đối nào nữa, bởi vì người nói ra tiếng phản đối, đều đã chết.
Ninh Úc lại nói “Được”, chân bước về phòng, quản gia đi theo phía sau hắn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ hồi bấm, cuối cùng hồi báo xong rồi, hắn căng da đầu hỏi một câu.
“Vương gia, hiện giờ đại sự đã định, mọi người đều hy vọng Vương gia cũng có thể cưới vợ sinh con, yên bề gia thất…Vương gia ngài xem có được không?”
Hắn là người có tuổi ở vương phủ, ở trước mặt Ninh Úc vẫn là có vài phần mặt mũi, lúc này hơi hơi thả lỏng biểu tình, khiêm tốn nói, “Trấn Tây Vương gởi thư nói rất nhiều lần, hy vọng ngài có thể chính thức cưới vợ, có người chăm sóc cho ngài.”
Trong vương phủ, nữ nhân rất nhiều, có rất nhiều người nịnh bợ Ninh Úc, đưa tới nhiều nữ tử xinh đẹp, đa tài đa nghệ.
Nhưng vương gia như hắn thấy chướng mắt, nhiều năm như thế, mặc cho những nữ tử đó dùng không biết bao nhiêu thủ đoạn, cũng không có cái nào lưu lại ấn tượng ở trong lòng Vương gia, chỉ e Vương gia đến tên các nàng cũng không biết.
Ninh Úc khẽ cười một tiếng, gian đình viện như nở hoa ấm áp, vẻ đẹp hăn sáng hơn cả ánh mặt trời.
Nhưng lúc cười,hắn lại đột nhiên nhớ tới nữ nhân so với ánh sáng mặt trời còn rực rỡ hơn, giữa mi tâm nàng phảng phất nét bao dung trời đất rộng lớn, mặc dù sau đó đôi tay lại nhiễm máu, làm mặt nàng trở nên dữ tợn, thống khổ, hắn vẫn là cảm thấy…… Trên thế giới không có nữ nhân nào trong sáng hơn nàng.
“Các nàng ta không xứng.”
Quản gia nháy mắt xấu hổ…
Ninh Úc hừ lạnh một tiếng tiếp tục đi, hắn cảm thấy trên thế giới này không có một nữ nhân nào có thể xứng đối với hắn! Còn nhắc đến việc muốn gả cho hắn, quả thực là si tâm vọng tưởng!
Có lẽ có một người? Nhưng lại không chọn hắn.
Hừ, dù sao chết cũng chết, có hiếm có hắn cũng không có!
Đối với Ninh Tương Y, hắn nói không biết nên là cảm giác gì, mặc kệ là hại nàng, tán thành nàng, tính kế nàng, trong nháy mắt nàng vẫn luôn xinh đẹp…… Đều qua cả rồi, rốt cuộc nàng đã chết, hắn cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới nữ nhân khác, càng sẽ không miệt mài theo đuổi nàng, cảm giác này là xuất phát từ cái gì……
Hắn không hối hận giết nàng, bởi vì nàng từ chiến trường trở về, cũng đã nản lòng thoái chí mà chết, đôi mắt nàng tràn ngập hình ảnh núi sông tan vỡ, cuối cùng không xét đến nguyên nhân, hắn cũng sẽ không đồng tình với nàng, bởi vì nữ nhân kia cùng hắn giống nhau, không cần loại cảm giác đồng tình buồn cười kia.
Thấy Ninh Úc không nói gì, quản gia cũng không dám nói tiếp, không xứng thì không xứng vậy, có lẽ ngày nào đó Vương gia sẽ coi trọng một người thì sao?
Khi hắn đang chuẩn bị hành lễ lui ra, Ninh Úc đột nhiên gọi hắn lại.
“Truyền lệnh bổn vương lệnh với Khanh đại phu, lập pháp, lập thự, theo quân cơ đồ tới thực hành.”
“Vâng.” Chuyện này, quản gia không có ý kiến, quân cơ đồ hắn cũng xem qua, thật sự rất khó tin tưởng, như thế việc lập pháp hoàn chỉnh, cùng việc bố trí trên triều đình, lại xuất phát từ tay một nữ nhân!
Ninh Tương Y có tài, có thể nói là hiếm thấy! Khó trách sinh thời có thể cùng Vương gia chiếm nửa giang sơn!
Đúng vậy, ở trong mắt thủ hạ Ninh Úc, Ninh Tương Y mới là người xứng tầm cùng ngồi cùng ăn với Ninh Úc.
Bất luận là tài trí mưu lược, vẫn là sát phạt quyết đoán! Nữ nhân kia, là người bọn họ không thể không cảnh giác lại không thể không thán phục đối phương, có đôi khi bọn họ tưởng rằng, nếu là Vương gia không kiêu ngạo như vậy, đi đoạt Ninh Tương Y từ tay hoàng đế, có lẽ mọi việc đã có kết cục khác.
Chính là vì Ninh Úc là một người kiêu ngạo, Ninh Tương Y lại vì Ninh Trác trả giá toàn bộ, hắn ghen ghét cũng đúng, đối với Ninh Tương Y tán thưởng cũng đúng, cũng tuyệt đối sẽ không xuống tay đối với nàng, sự kiêu ngạo của hắn không cho phép, cũng là thể hiện sự tôn trọng Ninh