Nàng ngồi ngay mép giường nhìn Ninh Giác lau mặt sau đó nhận lấy khăn để lại trong chậu.
Ánh mắt sáng quắc nhìn hắn…
“Sao?” Mặt Ninh Giác đã đỏ như lấy máu. Lẽ ra hắn cũng không đến nổi ngây thơ như vậy, dù sao hoàng tử mười lăm tuổi đã có thể thành hôn nhưng cái ghế Thái tử này hắn chưa ngồi vững chắc nên rất khó chọn Thái tử phi. Cao không được mà thấp cũng không xong, thế là đành phải kéo dài tới bây giờ.
Ninh Tương Y rất muốn véo lấy gương mặt đỏ của Ninh Giác nhưng vẫn quả quyết nhịn, ho một tiếng rồi nghiêm túc nói.
“Là như vầy, tối hôm qua muội nghe được tình báo của huynh thì nghĩ ra được một biện pháp, Thái tử ca ca có muốn nghe hay không?” Thấy nàng nói vào chính sự, Ninh Giác liền tập trung lắng nghe, hơn nữa hắn ta cũng mong nhanh chóng thoát khỏi cảnh lúng túng này.
Ninh Tương Y không phát hiện ý đồ nhỏ của hắn ta, cười một tiếng tiếp tục nói.
“Hoàng hậu phạm sai lầm, chứng cứ xác thật, chịu trừng phạt là điều tất nhiên.
Nếu đã như vậy, hôm nay huynh phải tranh thủ vào cung gặp Hoàng hậu, khuyên bà giao ra phượng ãn sau đó xin đi chùa Thánh Phật thanh tu, chuộc lại tội nghiệt trước khi Hoàng thượng hạ chỉ”
Thấy Ninh Tương Y chỉ vài ba câu đơn giản đã quyết định con đường sau này của Hoàng hậu, Ninh Giác không khỏi thở dài. Việc đã đến nước này, thay vì chờ phụ hoàng chịu không nổi áp lực mà quyết định phế hậu, thì chỉ bằng khuyên mẫu hậu giao ra phượng ấn, ít nhất còn có thể giữ lại một chút thể diện cuối cùng của một Hoàng hậu.
“Đơn giản vậy thôi sao?” Ninh Giác không khỏi hoài nghi đối phương làm như vậy không chỉ muốn kéo mẫu hậu xuống ngựa mà còn muốn giải quyết hắn. Nếu như vậy kế này không thành nhất định còn có kế sau đang chờ hắn.
“Đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy.” Ninh Tương Y ngồi ở mép giường, híp mắt, hai chân vô thức đung đưa. Hôm nay nàng mang lắc chân đính chuông nhỏ, khi chuyển động sẽ kêu đỉnh định đang đang rất hay. Nàng sờ sờ mặt, thốt ra một câu chẳng khác gì thiên lôi đánh xuống.
“Sau khi thuyết phục Hoàng hậu thì Thái tử ca ca cũng nên tự xin rời kinh.” Ninh Giác trợn tròn mắt, theo bản năng nói: “Mẫu hậu sẽ không đồng ý đâu.” Không chỉ có mẫu hậu, Lưu gia cũng sẽ không đồng ý.
Bởi vì chỗ tốt lớn nhất khi làm Thái Tử đó là được ở lại trong cung, đi theo Hoàng thượng học tập để sớm tiếp nhận chính sự, hơn nữa nếu như Hoàng thượng xuất cung thì còn có thể tạm thời xử lí triều chính.
Vinh dự này là độc nhất vô nhị. Nếu hắn ta xin rời kinh, như vậy chẳng khác nào từ bỏ ưu thế cuối cùng, mẫu hậu tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Ninh Tương Y nhưng nghiêm túc nói: “Thái tử ca ca quên rồi sao? Hôm qua ý chỉ của Hoàng thượng đã nói rất rõ ràng, phải dùng thành tích để chứng minh thực lực, cũng có nghĩa là lòng dân hướng về ai thì người đó mới có thể kế vị.
Huynh ngay cả kinh thành còn chưa từng bước ra vậy huynh muốn lấy cái gì để tranh đấu với các vị hoàng tử khác?” Lời nàng nói khiến Ninh Giác phải suy ngẫm lại. Bởi vì xưa nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy cho nên hắn thường suy nghĩ theo quán tính, nhất thời không nghĩ xa như vậy.
“Huống chi không lẽ đối phương chỉ có một kế này thôi, nhất định họ sẽ ra tay lần nữa. Lần này huynh có thể tránh thoát, vậy lần sau thì sao? Nhưng nếu như bây giờ huynh rời kinh, rời xa vũng bùn này, có thể đứng ngoài cuộc nhìn bọn họ nội đấu.”
Những lời này khiến Ninh Giác động lòng. Những gì hắn ta được học đều là theo quy cách của Thái tử. So với âm mưu đấu đá lẫn nhau, trong lòng hắn chỉ có non sông trăm họ. Bao nhiêu đêm hắn đốt đèn đọc sách, thức khuya dậy sớm, chỉ vì hy vọng nếu như có ngày mình kế vị sẽ trở thành một vị minh quân như phụ hoàng.
“Phụ hoàng sẽ đồng ý sao?” Hắn ta đã bị thuyết phục, nhưng phụ hoàng sẽ cho hắn cơ hội rời kinh sao? Hắn nên lấy lí do gì để ròi kinh? Những vấn đề này hắn phải suy xét cẩn thận, hơn nữa còn phải thảo luận lại mưu sĩ.
“Không cần phiên phức như vậy.” Ninh Tương Y đột nhiên nhe răng cười, cặp mắt sáng trong suốt: “Muội đã thay huynh nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu!”
Nàng nhanh chóng nói: “Nếu bệ hạ không đồng ý, huynh hãy hỏi lại ông ta rằng không phải ông ta đồng ý cho tất cả hoàng tử một cơ hội sao, huynh cũng