Thủy đạo rất dài, còn rất hẹp, chỉ cho một người thông qua, Ninh Tương Y đi trước một bước, Ninh Úc theo sát phía sau, chờ lúc bọn họ nổi lên mặt nước, phát hiện bọn họ ở một nơi khép kín như một cái hầm.
Ninh Tương Y sau khi lên bờ, đi đến bậc thang thô ráp, nhìn tấm ván gỗ trên đỉnh đầu, trong lòng đột nhiên có linh cảm, đưa tay đẩy, tấm ván gỗ liền mở ra, mà vị trí của bọn họ chính là phía dưới nhà tranh của tên mù!ê
Cái tên mù này rất có bản lĩnh, vậy mà trực tiếp làm ngay một cái nhà trên lối đi an toàn vào bảo tàng, Ninh Tương Y trong lòng ai thán! Nếu lần trước nàng phát hiện thì tốt bao nhiêu! Nàng cũng sẽ không cần ăn cổ độc!
Ninh Úc ôm nàng từ phía sau, dùng nội lực hong khô quần áo cho nàng.
“Không sao, dù sao cũng đi ra được rồi.”
Ninh Tương Y nghe Ninh Uc an ủi nàng, gật đầu, “Được rồi, chúng ta nhanh về đi, phụ hoàng có thể đang sốt ruột chờ đợi!”
Ninh Tương Y ban đầu nghĩ rất tốt, sau khi nàng trở về, bệnh tình Hoàng đế được cứu chữa, sau đó kéo dài tuổi thọ, mặc dù tức giận Thái tử, nhưng Thái tử bây giờ địa vị cũng dưới một người trên vạn người, lại không có chiến loạn tranh giành, cục diện đang rất tốt.
Nhưng trong hoàng cung lại đang mây mù che phủ.
Hoàng đế đột nhiên bệnh nặng, sau đó không ngừng nôn ra máu!
Vô số danh y đến xem, đều chẩn đoán bệnh giống các ngự y, đều không rõ ràng, lần này, Ninh Giác cũng có chút lo lắng, hắn mỗi ngày xong việc đều sẽ tới xem Hoàng đế, nhưng Hoàng đế cũng không thể kiềm chế ngày càng gầy gò hơn.
Không ít người lắc đầu, nói mình bất tài, Ninh Giác không có cách nào, đành phải đi tìm rất nhiều danh y tới xem bệnh cho Hoàng đế.
Giờ khắc này, Ninh Giác đột nhiên phát hiện, hắn không muốn Hoàng đế chết.
G
Trên triều đình thuận buồm xuôi gió, khiến hắn cuối cùng đã rõ Hoàng đế thiên vị với hắn, nghiêm túc ngẫm lại, không thể không nói, giữa Ninh Úc và hắn, Hoàng đế vẫn tốt với hắn hơn.
Mà lúc trước, hắn còn nghĩ qua nếu có một ngày Hoàng đế chết rồi, hắn sẽ được làm Hoàng đế… Bây giờ ngẫm lại, có chút hổ thẹn
Ninh Giác cúi đầu đút thuốc cho Ninh Kham.
Lại bị Ninh Kham đưa tay nhẹ nhàng ngăn lại.
“Phụ hoàng, uống thuốc mới có thể làm khoẻ…” Ninh Giác thấp giọng khuyên nhủ.
Ninh Kham cười khổ, giọng nói của hắn vô cùng suy yếu…
“Ăn cũng sẽ không khoẻ… Khụ khụ...”
“Phụ hoàng.”
Ninh Giác nhíu mày, liền vội vàng đem chén thuốc để qua một bên đưa khăn lên, vì để giải sầu cho Hoàng đế, hắn nhẹ nhàng nói, “Gần đây trên triều đình tất cả mọi chuyện đều êm đẹp, mong phụ hoàng yên tâm.”
Ninh Kham không nói gì, mày rậm nhíu chặt lại, đóng chặt mắt lại dường như vô.cùng đau khổ.
Ninh Giác lại nói, “ bây giờ chuyện bốn nước thông thương đã toàn bộ thông suốt, đường quốc lộ Nhi thần cũng phải những người khác đi sửa, mặc dù tu sửa hơi chậm, nhưng sau này đúng thật là một chuyện có ích rất lớn.”
“Trẫm không lo lắng những chuyện đó...”
Ninh Giác im lặng, còn Ninh Kham cặp mắt kia bởi vì gầy mà lõm sâu vào chớp mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
“Trẫm lo lắng, chỉ có ngươi.
“
Ninh Giác nhìn hắn, đôi mắt ảm đạm, hắn biết phụ hoàng lại bắt đầu muốn khuyên hắn.
“Giác nhi à...!Một quốc gia, chỉ có một người là không đủ, Ninh Úc… Hắn chính là trợ thủ tốt nhất của ngươi!… Hắn năng lực xuất chúng, lại không có dã tâm địa vị...!Mâu thuẫn duy nhất giữa các ngươi, chỉ là Y Nhi thôi...”
Nói dài như vậy, Ninh Kham hơi mệt, hắn dùng một chút, Ninh Giác liền vội vàng vì Ninh Tương Y giải thích.
“Y Nhi vô tội!”
Hắn sợ Hoàng đế lại có suy nghĩ muốn tổn thương Y Nhi, vội vàng nói, “Tất cả chuyện này, Nhi thần có thể xử lý tốt.”
“Y Nhi là một hài tử ngoan…”
Ninh Kham từ từ nhằm hai mắt thở dài, “Trẫm, cũng không muốn tổn thương nàng.
… Thế nhưng Giác nhi, trẫm từ nhỏ, hoàng gia gia của người đã dạy trẫm, trẫm là Thái tử, sau này sẽ là Hoàng đế, mà Hoàng đế, cũng không chỉ mang ý nghĩa vinh quang...Nó càng là một trách nhiệm… Là mặc kệ chuyện gì xảy ra, nhất định phải