“Ngươi làm gì đấy! Có biết ta tốn bao nhiêu sức mới đưa ngươi lên giường được không?!” Bị Ninh Tương Y quát cho rụt cổ nhưng Tiểu Ninh Úc lại không cảm thấy bị ấm ức hay sợ hãi, trẻ con nhạy cảm với cảm xúc nhất, dường như nó cảm nhận được vị hoàng tỷ này không ưa nó, nhưng nàng vẫn là một người lương thiện cho nên khiến nó không đề phòng nhiều.
“Đa tạ…” Nó nứu lấy y phục ướt đẫm của Ninh Tương Y, đôi mắt to đen như ngọc huyền đỏ đỏ như chú thỏ nhỏ, hơi bất an và áy náy. Giọng của nó vẫn chưa hồi phục nên dùng giọng nói cực kỳ mềm mại của trẻ con chầm chậm nói: “Đa tạ…
Hoàng…tỷ.” Một câu hoàng tỷ chợt làm Ninh Tương Y thay đổi cảm xúc, bỗng dưng nàng cảm thấy thoải mái sảng khoái một cách kỳ lại Cuối cùng nàng không nghiêm mặt được nữa, bắt đầu đắc chí, tiểu nhân trong nội tâm ngẩng cao đầu cười to! Ai có thể ngờ rằng, một Nhiếp Chính Vương mà sau này sẽ giết người như ngóe, giết cha giết anh, máu nhuộm hậu cung bây giờ lại gọi nàng một tiếng hoàng tỷ bằng vẻ đáng thương chứ? Ai có thể ngờ được? Thấy sắc mặt của nàng đã dịu lại, Ninh Úc cảm nhận được điều gì đã khiến nàng vui lên. Tuy nó thấy kỳ lạ nhưng vẫn vội vàng gọi thêm một tiếng hoàng tỷ nữa, nơm nớp lo sợ như chú nai con, vừa đáng thương lại không kém phần đáng yêu.
Hai chữ hoàng tỷ cực kỳ hữu dụng với Ninh Tương Y, nhìn thằng nhỏ trước mặt cũng không thấy chướng mắt nữa, lúc nhỏ cũng rất ngoan mà! “Xem như ngươi lanh lợi!” Ninh Tương Y cười lạnh lùng, chuẩn bị rời đi, chợt nghe tiếng bụng kêu ùng ục, mặt Tiểu Ninh Úc thoáng chốc đỏ bừng, nó xấu hổ ôm bụng nhìn về phía nàng.
Những thức ăn nàng để lại vẫn còn ở trong sân, chỉ sợ đến giờ cũng không ăn được nữa rồi…
Bởi vì trong lãnh cung rất khó có thức ăn, vậy nên mặc dù luôn rất đói bụng, Tiểu Ninh Úc cũng biết điều không mở miệng, nhưng cơ thể cứ nhất quyết không nghe lời, làm nó cực kỳ xấu hổ.
Tất nhiên Ninh Tương Y cũng nghe thấy, mặt nàng dịu dàng đi một chút, tuy rằng mặt vẫn không có biểu cảm gì nhưng vẫn lấy một cái bánh bao trong tay áo ra.
Dù đã nguội nhưng đã lâu rồi Ninh Úc mới được ăn bánh bao sạch sẽ như thế này.
Ninh Tương Y bất lực thở dài một tiếng rồi ngồi lên mép giường nó, lại mò ra một bình nước, nàng xé bánh bao thành mảnh nhỏ rồi đút cho nó từng miếng từng miếng, động tác cực kỳ cứng nhắc nhưng lại cẩn thận, hiển nhiên là không biết chăm sóc trẻ con như thế nào.
Vậy nên vừa nhét một miếng bánh thì đút thêm một hớp nước.
Tiểu Ninh Úc thật sự đói lắm rồi, trong lãnh cung im ắng chỉ nghe thấy tiếng nuốt đồ ăn của nó, đôi mắt to hơi nheo lại, giống như đang nghỉ ngờ liệu nó có đang mơ không.
Đầu ngón tay của đối phương hơi lạnh, rõ ràng vẻ mặt rất không kiên nhẫn, nhưng động tác lại rất dịu dàng, mỗi lần Dù đã nguội nhưng đã lâu rồi Ninh Úc mới được ăn bánh bao sạch sẽ như thế này.
Ninh Tương Y bất lực thở dài một tiếng rồi ngồi lên mép giường nó, lại mò ra một bình nước, nàng xé bánh bao thành mảnh nhỏ rồi đút cho nó từng miếng từng miếng, động tác cực kỳ cứng nhắc nhưng lại cẩn thận, hiển nhiên là không biết chăm sóc trẻ con như thế nào.
Vậy nên vừa nhét một miếng bánh thì đút thêm một hớp nước.
Tiểu Ninh Úc thật sự đói lắm rồi, trong lãnh cung im ắng chỉ nghe thấy tiếng nuốt đồ ăn của nó, đôi mắt to hơi nheo lại, giống như đang nghỉ ngờ liệu nó có đang mơ không.
Đầu ngón tay của đối phương hơi lạnh, rõ ràng vẻ mặt rất không kiên nhẫn, nhưng động tác lại rất dịu dàng, mỗi lần đút bánh, những ngón tay của Ninh Tương Y sẽ chạm tới đôi môi ấm áp của Ninh Úc, cái miệng nhỏ vừa khô nhưng cũng vừa mềm mại, làm mỗi lần nàng chạm vào đều cảm thấy rung động.
Đây là thực, Ninh Úc trước mắt vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng như vậy thì sao? Sự ấm áp không kéo dài được bao lâu, Ninh Úc vỗ tay sạch sẽ, thấy Tiểu Ninh Úc còn muốn nói gì đó, nàng vội vàng ngăn nó lại.
Cố ý lờ đi đôi mắt như ngọc huyền của đối phương, tâm tình phức tạp, Ninh Tương Y xoay đầu tránh khỏi tầm mắt nó, nghiêm mặt lãnh đạm mở miệng.
“Được rồi, người đừng nói gì… Lãnh cung này nguy hiểm tứ phía, ta cũng không giúp gì được cho ngươi, sau này… ngươi tự lo cho mình đi!” Dao động và thương cảm trong lòng là một chuyện, nhưng Ninh Tương Y biết rõ, nàng không thể thánh mẫu đến mức giúp đỡ một kẻ đã giết mình ở kiếp trước, hơn nữa vốn dĩ con đường của Ninh Úc đã được định sẵn là kẻ mạnh thì cô đơn, không chung đường với nàng.
Nói xong,