Nhưng sau khi hạ triều, hắn ta lại bị Hoàng đế gọi lại Thiên điện Chiêu Dương điện.
Đây là nơi Hoàng đế phê duyệt tấu chương, cả căn phòng được làm từ sơn son thiếp vàng, vừa bước vào đã có mùi gỗ thoang thoảng, có thể khiến người ta ổn định lại tâm trạng.
Ninh Kham vẫn cao cao tại thượng như cũ, ông ta nhìn con trai của mình, mấy ngày trước sắc mặt hắn tái nhợt, dáng vẻ tuyệt vọng lúc rời đi vẫn sờ sờ trước mắt, hôm nay, hắn lại có thể chậm rãi nhặt lại lòng tin trên triều đình.
Có câu không phá thì không xây được, hình như có lẽ hắn đã vượt qua mình trong quá khứ, thể hiện phong thái khác biệt chỉ thuộc về hắn. Ninh Kham sờ cằm, ông ta tự nhận ông ta là người khiến Ninh Giác “phá”, chỉ không biết là ai khiến hắn “xây”.
Bị Hoàng đế nhìn chằm chằm như thế, mặc dù Ninh Giác hơi căng thẳng song vẫn ung dung đứng đó. Khuôn mặt hắn ta như ngọc, thần thái ôn hòa, dù ai nhìn vào cũng sẽ cảm giác nếu hắn ta kế vị chắc chắn sẽ là một vị minh quân.
“Là ai đưa ra ý kiến này giúp ngươi?” Hồi lâu sau, Ninh Kham chậm rãi mở miệng.
Mà ông ta vừa mới nói, Ninh Giác ngây ra một lúc rồi nói: “Là của một mưu sĩ nhi thần gặp ngẫu nhiên, đáng tiếc chỉ có duyên gặp mặt một lần.”
“Mưu sĩ?” Ninh Giác cười một tiếng, ông ta không phải người quanh co lòng vòng: “Là Y Nhi phải không.”
Câu của ông ta là khẳng định, dùng câu trần thuật. Ninh Giác không đáp, coi như ngầm thừa nhận. Ninh Kham thở dài một tiếng, nét mặt như khổ như cười, có chút bất đắc dĩ.
“Ài… Tiểu nha đầu kia…” Ninh Giác sợ Ninh Tương Y có chỗ nào chạm đến thần kinh nhạy cảm của đế vương, vội nói: “Tương Y cũng chỉ muốn giúp con thôi ạ, muốn dốc một phần sức lực vì người đời mà thôi, mong phụ hoàng đừng trách tội.”
“Muốn ta không trách tội, được thôi.”
Ông ta cười nói như cáo già: “Nó bảo ngươi ra khỏi kinh, sửa kênh đào, đều là thượng sách, nhưng sửa kênh đào tốn nhiều năm, không có chuyện nha đầu giảo hoạt như nó lại không rõ, như vậy rốt cuộc nó nói gì mà ngươi đồng ý, Hoàng hậu cũng đồng ý?
” Ninh Giác trầm tư, hắn không thể nói, không… nên nói là cụ thể phải làm thế nào, hắn cũng không biết.
Thấy Ninh Giác im lặng, Ninh Kham vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu, những đứa con của ông ta, ai ai cũng bị tiểu nha đầu kia nắm mũi dắt đi, ngay cả ông ta cũng có lúc… nằm trong sự tính toán của nha đầu đó.
Nha đầu đó… Thật sự quá nhạy bén! Rõ ràng biết ông ta sẽ hỏi, mà Ninh Giác lại không lừa được, mới cố ý không nói cho Ninh Giác.
Nhưng bất kể thế nào, tóm lại là một chuyện tốt lợi quốc lợi dân.
Ninh Kham thở dài một tiếng đứng dậy, đi thẳng tới bên Ninh Giác.
Ninh Giác mười sáu tuổi đã cao gần bằng ông ta, phong thái tuấn tú, không hùng tráng như ông ta, nhưng cũng là đứa trẻ ngoan có thể gánh trách nhiệm.
Nhìn Ninh Giác trước mắt ngày càng trưởng thành, dần để lộ gai góc, nét mặt Ninh Kham có một thoáng khoan dung, ông ta vỗ võ vai Ninh Giác.
“Ngươi đã muốn đi, tất nhiên phụ hoàng sẽ dốc sức ủng hộ, hi vọng ngươi… Sớm ngày trở về!”
Thấy Hoàng đế không hỏi nữa, cuối cùng Ninh Giác thở phào một hơi, nhìn phụ hoàng vẫn cao lớn sừng sững trước mắt, hắn ta lại phát hiện chẳng biết lúc nào hai bên tóc mai của ông ta cũng đã có tóc bạc. Trong lòng Ninh Giác chua chua, nhưng lại không biết mình đang buồn gì, có lẽ… Đây chính là ràng buộc máu mủ tình thâm.
Chuyện này được quyết định như vậy dưới tình huống không ai ngăn cản, nhưng mệnh lệnh về từng mặt, chọn người, triệu tập công tượng, chuẩn bị tài chính đều cần thời gian, cho nên trong khoảng thời gian này Ninh Giác bề bộn nhiều việc, gần như không nhìn thấy bóng người.
Lúc này, Ninh Tương Y đang ngồi trong sân uống trà, đình nghỉ mát hoa tử đằng, tráng miệng rượu ngon, hài lòng hưởng thụ cuộc sống.
Đột nhiên có tiếng ồn ào truyền đến, nàng nhìn về phía tường bao, một bàn tay đang bám lên, một cái đầu nhanh chóng nhô ra.
Thấy người tới, Ninh Tương Y cười hì hì: “A…! Chẳng phải là