Ninh Tương Y sững sờ, kết hợp những hình ảnh gào thét trong đầu mình, lời Nhiếp Chính Vương nói rất có thể đều là thật, bọn họ thật sự là vợ chồng, mà còn giống như thanh mai trúc mã?
Đứa bé trong bụng của nàng?
“Sư phụ rõ ràng nói là con của hắn...” Ninh Tương Y khóc không ra nước mắt, vì sao Ninh Úc cũng nói đứa bé này là của hắn?
Liên quan tới chuyện này, Ninh Úc trước khi tới đã liền đi tìm Thu Hành Phong hỏi rõ ràng.
Nghĩ đến Thu Hành Phong nói với hắn, hắn cứu Hoàng tỷ, sau đó bôi thuốc cho Hoàng tỷ, cho rằng để lộ da thịt, sau khi thẳng thắn nhìn nhau thì sẽ có con.
Ban đầu Ninh Úc nghe được Thu Hành Phong đã nhìn thân thể Hoàng tỷ, còn muốn móc mắt của hắn, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng đơn thuần của Thu Hành Phong kia, mà hắn còn cứu Hoàng tỷ, cũng luôn bảo vệ nàng, trước mắt vẫn giữ lại mạng hắn, đem hắn cột vào trong nhà.
“Nha đầu ngốc, Thu Hành Phong.
Hắn cho rằng sau khi bôi thuốc cho nàng, thì sẽ có con.”
“Cái gì?!”
Ninh Tương Y kinh ngạc đến ngây người! Nhưng lập tức tưởng tượng, dù sao tuổi sư phụ vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện cũng không hiểu, có hiểu lầm thế này cũng không phải là không thể, liền yên lặng nuốt xuống ngụm máu!
Nàng lại bị một tên ngốc lừa! Hơn nữa còn không chỉ một lần!
“Đứa bé này thật sự là của ngươi?”
Ninh Tương Y có chút xấu hổ nhìn Ninh Úc, hắn nói đứa bé này hơn ba tháng, vậy chẳng phải là bọn họ hơn ba tháng trước đã.
Ninh Úc vừa nhìn liền biết nàng đang nghĩ gì, tiến tới ở bên tai nàng, nhẹ nhàng nói với nàng.
“Đứa bé này có phải của ta hay không, chờ sau này ta giúp nàng nhớ lại?”
Ninh Tương Y nhất thời mặt đỏ bừng!
Nàng gần như nghe hiểu trêu chọc của Ninh Úc, đáng sợ! Nàng vẫn cảm thấy nàng còn trong sáng chán!
Ninh Úc mỉm cười nhìn nàng, đẩy nàng vào trong ngực, trong lòng cuối cùng đã an tâm.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt băng lãnh của hắn rơi vào Tuyết Liên và Phục Nhai, chính là những người này, hại Hoàng tỷ còn chưa đủ, còn nhân lúc Hoàng tỷ mất trí nhớ lừa gạt nàng..
người Tuyết Tộc, đáng bị giết hết!
Thấy Ninh Úc hung ác nhìn chằm chằm Tuyết Liên, Ninh Tương Y có chút không hiểu, tầng tầng sát khí tăng lên kia, mặc dù không phải hướng về phía nàng, nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy sợ hãi!
Nhiếp Chính Vương, hắn dường như rất ghét người Tuyết Tộc?
“Hoàng tỷ, chúng ta đi thôi.”
Ninh Úc không muốn ra tay trước mặt Ninh Tương Y, trước hết phải sắp xếp nàng cẩn thận.
Ninh Tương Y có chút bất an, “Vậy mẹ ta bọn họ thì sao?”
Ninh Úc nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng nói, “Những người này không phải người thân của nàng, bọn họ đều lừa gạt nàng.
Bọn họ là người Tuyết Tộc, nhiều lần ra tay với nàng, sở dĩ ta đuổi giết bọn họ, cũng là vì bọn họ suýt chút hại chết nàng!”
Ninh Tương Y có chút sững sờ, mẹ và bọn họ suýt chút hại chết nàng sao?
“Không phải!”
Lúc này Tuyết Liên đột nhiên tiến lên một bước, vội vã nói, “Y nhi, người mất trí nhớ, là vì Tuyết Tộc, nhưng đó chỉ là bộ phận người Tuyết Tộc, còn những người Tuyết Tộc mà mẹn mang về này, đều là người trung thực bản tính rất tốt… không phải tất cả người Tuyết Tộc đều là người xấu đâu… Y nhi!”
Khuôn mặt nàng đau khổ, thấy Ninh Úc sắc mặt lạnh lùng, Ninh Tương Y không biết làm sao, sắc mặt nàng thẫn thờ, vừa muốn oán trách lại thương cảm!
“Mẹ?!”
“Y nhi!” Tuyết Liên chặn lời nàng, “… Mẹ có thể cam đoan, những người này đều không phải người xấu, bên trong Tuyết Tộc cũng có người tốt… Chúng ta...!Chúng ta chỉ muốn giữ lại họ này, giữ lại truyền thống, an phận sống sót mà thôi...”
“Mẹ..”
Ninh Tương Y thấy Tuyết Liên vậy mà quỳ xuống, muốn đi kéo nàng lên, mà Ninh Úc nắm thật chặt Ninh Tương Y, cho rằng thủ đoạn cay độc của người phụ nữ này là một trò hay.
“Bà ta không phải mẹ ngươi.”
“Bà ta!” Ninh Tương Y vội vã nắm lấy cánh tay Ninh Úc giải thích nói, “ Bà là Tuyết Liên, ban đầu là nàng giả chết, là mẹ ruột của ta!”
Vừa nghe đến cái tên Tuyết Liên này, Ninh Úc nhắm hai mắt lại, sau đó nhìn qua Tuyết Liên.
Tuyết Liên cúi đầu xuống, nhưng lưng thẳng tắp, sau đó Phục Nhai cũng thở dài một tiếng, quỳ xuống theo.
“Nhiếp Chính Vương, Liên Quốc xây