Ninh Tương Y trong mắt có vẻ bối rối, có nên sửa đường xi măng hay không?
Nhưng tưởng tượng hiện giờ chủ yếu phương tiện giao thông là ngựa, nàng liền bỏ qua suy nghĩ này….
Một đường đi thập phần thuận lợi, chờ tới lúc tới Ngọc Hành, Ninh Tương Y không thể không cảm thán cho sự phát triển rất nhanh!
Toàn bộ đường phố được sửa chữa đổi mới hoàn toàn, dân chúng ăn mặc đều rõ ràng tăng một cấp bậc.
Bởi vì Ngọc Hành bị vây giữa Lâu Diệp cùng Đại Dục, muốn tự mình cố gắng, muốn riêng một ngọn cờ, cho nên lúc trước Ninh Tương Y tại đây, cùng Tiêu Uyên dò xét không ít mạch quặng, không chỉ có cái thiện kỹ thuật khai quật, còn cải tiến kỹ thuật tinh luyện, hiện giờ kim loại Ngọc Hành xuất khẩu là đồ tốt nhất tứ quốc! Sản xuất đồ vật đều là đồng tiền mạnh, làm cho tam quốc khác đều cung không đủ cầu.
Tới đô thành của Ngọc Hành, Tiêu Uyên tự mình tới đón tiếp, xa cách một năm, hắn cuối cùng lại gặp được Y Nhi….
.
Dưới của thành cao lớn, Tiêu Uyên mặc long bào, eo quấn đai ngọc, đầu đội bội tử kim quan,được đủ loại quan lại vây quanh, uy nghi vô nhị.
Tướng mạo đẹp được trời ưu ái kia không chỉ không được trang phục đẹp đẽ quý giá che lấp, ngược lại được tô đậm càng thêm tinh xảo! Khóe mắt nhất điểm chu sa làm mỹ trung đẹp đẽ quý giá, thêm một phần quyến rũ, lại không làm người khác nhìn thấy vẻ nữ tính, hiện giờ một người dưới vạn người, đã tự thành phong hoa!
Mọi người mỗi một lần nhìn đến Tiêu Uyên đều sẽ hận ông trời bất công, đem vẻ đẹp thuần khiết nhất của tạo hóa đều giao cho một người.
Cho đến khi bọn họ gặp được Nhiếp Chính Vương.
Nói thực ra, hai người kia đứng chung một chỗ, quả thực chính là một trận đấu nhan sắc!
Không ít dân chúng đều chạy ra thành vậy xem, tuy rằng bị thị vệ ngăn cản từ xa, nhưng phong thái hai người kia, dù cách thật xa, đều có thể thuyết phục người khác!
Ninh Úc rất ít mặc màu khác ngoài đen, hôm nay, hắn lại mặc một thân trường bào huyền sắc, nhan sắc nhu hòa kia, hòa tan sát khí làm người khác không dám nhìn, tăng thêm khí chất quạnh quẽ vốn có, ngũ quan so với Tiêu Uyên mảy may không thua kém, càng miễn bàn tới một đầu tóc màu xám bạc, trang bị cho đôi mắt trong trẻo của hắn, thật giống như thế ngoại tiên nhân giống nhau! Hắn xuống ngựa trước, rồi mới xoay người giữ tay Ninh Tương Y, Ninh Tương Y mặc áo lông cừu, lông xù xù, rất đáng yêu!
Lúc xuống xe, nàng nhìn nhìn Tiêu Uyên lại nhìn nhìn Ninh Úc.
Tiêu Uyên nhìn thấy Ninh Tương Y, không thể không nở nụ cười, rõ ràng là mùa đông, trong lòng mọi người lại giống như nở hoa tươi khắp nơi.
“Tiêu Uyên ca ca!”
Ninh Tương Y kích động hộ một tiếng, thấy Tiêu Uyên đến gần, không đợi hắn nói chuyện, liền lắc đầu cảm thán nói, “Cùng hai người các người đứng chung một chỗ, ta cảm thấy rất hổ thẹn.
”
Tiêu Uyên nghe vậy tươi cười càng đẹp hơn, lại không tự chủ được liếc Ninh Úc một cái, trong lòng nhịn không được, không thể phủ nhận, bọn họ tướng mạo tuy rằng bằng nhau, nhưng sự lạnh nhạt uy nghi của Ninh Úc, thật giống như một thanh sắc bén kiếm, đập vào mắt người khác làm kinh sợ.
“Y Nhi, nàng vẫn khỏe chứ?”
Tiêu Uyên thu hồi tầm mắt, cười khanh khách nhìn về phía Ninh Tương Y, hắn đã biết chuyện xảy ra ngày đại hôn của Y Nhi, càng biết nàng nhảy vực, là Đại Dục Thái Tử liều chết, mới cứu tính mạng của nàng, nghĩ như thế, biểu tình càng thương tiếc.
Ninh Úc có chút bất mãn với ánh mắt này của Tiêu Uyên hắn tiến lên một bước, đem Ninh Tương Y túm đến sau lưng, lãnh đạm nói, “Làm phiền Ngọc Hành vương lo lắng, Vương phi của bổn vương hết thảy đều mạnh khỏe.
”
Hành động tuyên cáo chủ quyền mạnh mẽ này làm mặt Ninh Tương Y có chút đỏ, cố tình hơi hơi nhướng mày với Tiêu Uyên, dưới ánh mặt trời, một đôi mắt mị hoặc ngấn nước, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng cười.
“Nếu trẫm không có nhớ lầm, Y Nhi còn chưa từng gả cho ngươi đó?”
Một lần đại hôn không thành, vẫn luôn là cái gai trong lòng Ninh Úc, hắn mím môi, khí lạnh lộ ra ngoài, mọi người chỉ cảm thấy thời tiết này càng thêm khiến người cảm thấy lạnh lẽo!
“Nàng sớm hay muộn đều phải gả, dù sao, trong bụng nàng cũng có con của bốn vương!
Nói đến chuyện này, hai tròng mắt Tiêu Uyên tối sầm lại, hắn cũng biết Y Nhi mang thai…Nhưng, hắn rất nhanh lấy lại tinh thần, nhìn Ninh Tương Y cười nói.
“Y Nhi, hài tử của nàng chính là hài tử của ta, đến lúc đó, ta làm cha nuôi nó được không?”
Đãi ngộ khác