Ninh Tương Y thập phần thất vọng, “Thật là quá đáng tiếc…..” Còn tưởng rằng có thể sử dụng máu của Tuyết Sắc thoát khỏi sự bám níu cổ độc, nhưng không nghĩ tới lại đã xảy ra biến cố như vậy.
“Ninh Tương Y…… Trên người của người có túi phải không?”
Tư Vô Nhan có chút rối rắm, hắn hiện tại cũng biết trên người Ninh Tương Y có bí mật, Ninh Tương Y gật gật đầu, cầm một cái túi da đưa cho hắn, Tư Vô Nhan cúi đầu nhìn túi máu, đặt ở trong lồng ngực.
“Tuy rằng không thể dùng, nhưng là trong máu hắn có bí mật của cổ độc, điểm này không thể nghi ngờ, ta mang về thử một lần.”
“Được.” Ninh Tương Y gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.
“Hả?” Tư Vô Nhan nhìn nhìn mặt hắn, “Hắn hình như mang mặt nạ da người.”
“Đừng nhúc nhích!” Ninh Tương Y đột nhiên ra tiếng ngăn lại, “Ta đáp ứng hắn, không vạch trần mặt hắn.”
Được thôi, Tư Vô Nhan thu hồi tay, cũng không muốn xem mặt thi thể.
Hành hạ xác cũng không tốt, Ninh Tương Y niệm tình hắn cùng Tuyết Liên quen biết nhau, liền đem người đi chôn.
Lúc mọi người ra khỏi động, trời đã tờ mờ sáng, Ninh Tương Y có chút mệt mỏi nằm trong lồng ngực Ninh Úc, bởi vì chướng vẫn lâm độc khí tràn ngập, Tư Vô Nhan còn tìm kiếm ở trong sơn động bị phá hùy.
Cuối cùng trong một động lộng lẫy Ninh Tương Y tìm được ít viên thuốc sau đó cùng những người được cứu ra ngoài bước ra ngoài.
Mà ngoài chướng vân, Tiêu Uyên đã đợi một đêm, thấy Ninh Tương Y cùng Tư Vô Nhan đều bình an trở về, Tiêu Uyên cuối cùng lộ ra nụ cười, mà nhìn đến người theo sau bọn họ, càng giật mình, cũng không biết Tuyết tộc ở chỗ này ẩn núp bao lâu, đã bắt nhiều dân chúng như thế, Tiêu Uyên vội vàng phái người trấn an, cùng nhau trở về đô thành.
Bọn họ trở về, mọi người đều ra cửa đón tiếp, thấy bọn họ còn cứu không ít người trở về, đều có chút kỳ lạ.
Mấy ngày sau, hầu như mọi người đều biết có một hang ổ giáo phái ở Vân Lâm, nguồn hangtruyen.com, cách kinh thành không xa, dùng người sống luyện chế đan dược, thủ đoạn cực kỳ độc ác tàn nhẫn.
Mà Đại Dục công chúa cực kỳ dũng mãnh phi thường, một người nhất kiếm, tiêu diệt sạch sẽ! Không chỉ có cứu người, còn phá huỷ sào huyệt tà giáo, những người xấu cơ hồ bị giết sạch! Ai không giết cũng chết trong rừng, chúng không thể ra ngoài để hại người nữa không.
Mấy tháng qua, khói mù bao phủ trên đỉnh đầu mọi người dần dần tan đi, đặc biệt những người được cứu về bên trong có không ít đều là người đô thành, sau khi được người thân đón về, càng đối với công chúa mang ơn đội nghĩa, hơn nữa mấy năm trước Đại Dục công chúa vì Ngọc Hành mà cống hiến cũng được tiết lộ, người kể chuyện thổi kèn, thậm chí có người còn vẽ chân dung công chúa đang được lưu truyền trong dân gian, sức ảnh hưởng làm Tiêu Uyên nghe xong đều cười trêu ghẹo, nói hắn còn không bằng một ngoại quốc công chúa chiếm được cảm tình của dân chúng.
Tư Vô Nhan vẫn luôn nghiên cứu máu Tuyết Sắc, cùng những cổ độc, Tiêu Uyên thì phụ trách thẩm vấn những người bắt được từ chướng vân lâm, bọn họ biết đến không nhiều lắm, nhưng là cũng cung khai một ít.
Chẳng qua, khi Tư Vô Nhan tới, bọn họ muốn hạ hắn, nhưng đối với mấy ngàn người Tư Vô Nhan mang theo, ai cũng đều mang theo thuốc, còn có một loại thuốc, làm cho bọn họ trong tay thao tác đặc biệt khó chịu, một khi tới gần, cổ trùng trong đầu liền bắt đầu quay cuồng, tự nhiên cũng không cần làm gì có thể khống chế người trúng độc, ngược lại làm Tư Vô Nhan bình an vào trong, lấy hết thuốc của bọn họ.
Tư Vô Nhan tìm được thứ gì đó để khống chế bọn họ, đó là thuốc mà hắn mang theo.
Trong trà lâu, một vị tiểu công tử lớn lên khôi ngô ngồi bên cửa sổ uống trà, đang nghe đến tiên sư kể chuyện nói Đại Dục công chúa thân cao bảy thước, lực rút núi sông, nhịn không được phun ra, làm nam tử cao lớn ngồi bên cạnh nàng nhíu mày, rồi mới cầm lên khăn tay.
“Ninh Úc, chàng nói bọn họ nói thật là ta sao? Tại sao ta lại có cảm