Ngày hôm sau, ở cách xa kinh thành, Ninh Tương Y sờ sờ cái tai hơi ngứa, vui vẻ nói.
“Ba ngày sau đi sao?!”
Nàng vui lắm! Nàng muốn ra ngoài chơi! Nàng còn có thể tiện đường đi gặp sư phụ! Hôm nay Ninh Tương Y mặc y phục màu xanh biếc, cả người thoải mái khoan khoái như chồi non trổ nhánh. Lúc này nàng ngồi trong sân, đang hớn hở vừa ăn từng miếng lớn đá bào vừa trò chuyện với Ninh Giác, sướng khỏi nói! “Trời ạ! Món này ngon quá, Thái tử ca ca muốn nếm thử không?” Vẻ mặt Ninh Tương Y hạnh phúc như mùa hè thế này mà được mỗi ngày một bát đá bào thì đó chính là hưởng thụ cao nhất.
Ninh Giác cũng nhận ra nàng là người cực kỳ dễ thỏa mãn, có đôi khi hắn ta trở về mang một món đồ thủ công hơi tỉnh xảo chút thôi, nàng cũng như nhặt được bảo bối vậy.
“Ta không ăn.” Ninh Giác không thích ăn đồ ngọt, đây là chuyện Ninh Tương Y biết từ kiếp trước, nhưng kiếp trước khi làm phu thê với hắn, nàng thích nhất là ép đối phương ăn món hắn không thích! Kiếp này cũng không ngoại lệ! Ca ca là để bắt nạt mài Nàng múc một thìa đá bào mật ong, cười xấu xa xích đến bên người Ninh Giác: “Ta mặc kệ! Vui một mình không băng vui chung! Huynh ăn đi! Ăn một miếng đi! Chỉ một miếng nhỏ thôi!”
Một tay nàng giơ thìa bạc xích lại gần, một tay khác giơ lên trước mắt, chỉ một đốt ngón tay út trắng nõn ý bảo hắn ta có thể chỉ cần ăn một chút thôi.
Nhưng Ninh Giác lại tránh, hắn cảm thấy không hợp lý vì Ninh Tương Y đã dùng thìa này rồi.
Mà gần đây hắn cũng càng ngày càng không cách nào ở cạnh Ninh Tương Y tự nhiên được, nhưng muốn hắn không gặp nàng thì hắn càng không quen hơn.
Hắn càng tránh, Ninh Tương Y lại tưởng rằng hắn không muốn ăn, càng muốn ép hắn ăn! “Ai da, Thái tử ca ca đừng trốn nữa, sắp chảy rồi này!”
Nghe tiếng cười khanh khách của nàng, Ninh Giác thực sự phải bó tay với nàng, đành cúi đầu, liếm miếng nhỏ trước thìa, ngậm trong miệng.
Thật sự quá ngọt…
Thấy cuối cùng Ninh Giác cũng bị ép nuốt xuống dưới uy quyền của mình, Ninh Tương Y vô cùng hài lòng rồi cho thìa đá bào còn dư lại vào miệng! Cử chỉ tự nhiên này của nàng khiến Ninh Giác vốn đã hơi ngượng đỏ bừng mặt! Bọn họ chia nhau ăn một thìa đá bào?!!! Ninh Giác không khỏi nhìn bờ môi ngậm đá bào của nàng, phía trên còn lấp loánh ánh nước, non mơn mởn, dường như thời tiết thoắt chốc đã trở nên khô nóng hơn…
Rốt cuộc hắn bị làm sao vậy, trong lòng luôn ngứa ngáy là sao? Tựa như tia sáng lóe lên.
Chẳng biết tại sao, Ninh Giác nhìn thấy nàng đột nhiên ngẩng đầu nở nụ cười xinh đẹp với mình, tim hắn ta đập thình thịch, tự dưng lại nhớ tới thuật phòng the mà ma ma từng dạy hắn…
Lúc trước, hắn vốn phải có thông phòng, có điều mẫu hậu sợ những nữ nhân hậu cung sẽ ra tay với nha đầu thông phòng, cho nên hắn ta chỉ học được chút… chứ chưa từng thực hành…
Tất cả hành động thân mật của hắn…
Đầu xảy ra với Ninh Tương Y…
Ngày thường tay nắm tay, hôn nhau trên thuyền giữa hoa sen… Ý nghĩ này khiến hắn ta càng thấy miệng đắng lưỡi khô! Những hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tới mang tai trong sách không ngừng lặp lại trong đầu hắn, bọn họ chia nhau ăn một thìa đá bào như này thật giống nụ hôn vẽ trong sách! Hôn?! Hắn ta không khỏi nhìn bờ môi đỏ hồng của Ninh Tương Y… phát hiện hóa ra mình khao khát đến thế…
Khao khát… Hắn đang khao khát điều gì? Bị Ninh Giác nhìn chòng chọc như này, Ninh Tương Y thấy lạ ngẩng đầu: “Sao vậy Thái tử ca ca?” Da mặt nàng trắng như tuyết, ánh nắng từ giàn cây tử đằng trên đỉnh đầu chiếu xuống càng trắng hơn, đôi mắt đen láy trong veo như giăng màn nước, ánh nhìn ngơ ngác khiến nhịp tim Ninh Úc đập nhanh hơn, hắn ta sắp phát bệnh rồi sao? Không… Trong lòng bàn tay hắn ta toàn là mồ hôi! Cuối cùng, hắn ta đột nhiên quay người chạy trối chết, trở tay nhốt mình trong phòng, nhưng không nhìn thấy nàng cũng không cách nào diễn tả rõ được nỗi mất mát trong lòng…
Hắn làm sao vậy…
Ninh Giác quăng mình lên giường, nhưng trong đầu lại không kìm được suy nghĩ, lúc thì là