Trong nháy mắt, Ninh Tương Y sợ ngây người!
Một cơn ớn lạnh thấu tận não! Nàng thậm chí có cảm giác muốn giết Long Thành Thính Tuyết ngay tại chỗ!
Những tưởng tượng đến muốn dựa vào nàng ta để bắt kẻ chủ mưu, liền tạm thời nhịn xuống một hơi, xoay người rời đi.
Ninh Úc bên kia bị người khác bao vây!
Long Thành Vô Cực dẫn người đuổi giết đám nói còn lại, một đoàn bạch y nữ tử đột nhiên xuất hiện, một nhóm lớn nữ tử áo trắng đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt lạnh lùng, lãnh đạm như những con rối không có cảm xúc.
.
Thấy cổ tà khí kia, làm một trăm người bên phía Ninh Úc bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, Ninh Úc nhìn bọn họ, hơi hơi híp híp mắt.
Đối phương tới bên hắn, có thể thấy được hoàng tỷ bên đó tạm thời an toàn, nghĩ như thế, hắn trong lòng thả lỏng không ít.
Nữ tử cầm đầu cũng không chần chờ, báo hiệu một tiếng, những người khác lấy gói thuốc trên người ra, bậc lửa kíp nổ ném qua!
Ninh Úc tuy rằng không biết đồ vật các nàng ta đem tới là gì, nhưng khẳng định không phải thứ gì tốt! Cho nên Ninh Úc trực tiếp dùng nội lực, đem một trận cuồng phong tới thổi bay các gói thuốc! Rồi mới làm nổ tung chúng ở phía trước, toàn bộ xé nát!
Nội lực mang đến kinh phong tựa như lưỡi dao! Những bột giấy đó hình thành một vòng tròn ở xung quanh bọn họ, cuối cùng toàn bộ hướng đến đối phương nhào tới!
Nhưng là hiển nhiên, đối phương đều đã dùng giải dược, những thuốc bột chỉ là làm các nàng khó chịu một lúc, liền trực tiếp giơ kiếm vọt lại đây!
Có mười mấy người đồng thời nhằm phía Ninh Úc, các nàng phối hợp đến vô cùng ăn ý, mười mấy người thêm sức chiến đấu, hẳn là có thể đạt tới tần thứ sáu.
Ninh Úc lại một lần nữa thấy may mắn khi để hoàng tỷ đi kinh thành, lực lượng của đối phương mạnh như vậy, tấn công bên phía hắn, hoàng tỷ liền an toàn.
Những người này rất lợi hại, nhưng vẫn chưa đủ đối phó thủ hạ Ninh Úc, nhưng lúc này, chỉ nghe một tiếng hí vang! Xe ngựa của Tuyết Liên đột nhiên chuyển động! Con ngựa kia dường như nổi điên nhắm thẳng phía trước chạy, trong lúc hỗn loạn.
Ninh Úc ra một kiếm muốn giết chết con ngựa, nhưng đột nhiên có nữ nhân lao tới chắn một kiếm kia!
“Bùm!Bùm!”
Đồng thời, liên tiếp có tiếng nổ mạnh lên truyền đến, thì ra trong số những người phụ nữ đó vẫn còn gói thuộc buộc trên người, vừa đánh nhau vừa châm ngòi nổ!
Nhưng tiếng nổ mạnh kia không mãnh liệt như thuốc nổ, lại giống âm thanh của pháo hoa! Thuốc bột trên người các nàng nổ tung! Lây lan ra đám đông.
Ninh Úc bay tới ngăn cản xe ngựa, không bận tâm những người này, thuốc bột tản ra, mọi cả người đều ngã xuống đất, Tư Vô Nhan vừa muốn động thủ đã bị một nữ tử cầm kiếm bắt làm con tin.
Lúc này Ninh Úc cũng nhảy đầu xe ngựa, một kiếm chém chết ngựa điên!
Chiếc xe ngựa bất giác nghiêng về phía trước do quán tính, mắt thấy sắp lật đổ!
Ninh Úc liền trực tiếp đứng trên đầu xe ngựa, dùng lực, đạp một cái phía sau, đè chiếc xe xuống.
Bởi vì áp lực, bốn cái bánh xe đồng thời văng ra, thân xe lại hoàn hảo không tổn hao gì đè ở mặt đất, tạo ra một trận bụi mù.
Chiếc xe ngựa bất giác nghiêng về phía trước do quán tính, nhưng nàng hiển nhiên không có gì chuyện gì.
Mà Ninh Úc kiếm vung kiếm, dừng ở đầu xe quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía còn lại một trăm người bên kia.
Một trận gió qua, áo ngoài hắn tung bay, kích khởi từng trận sát khí!
Nữ nhân cầm đầu bị trọng thương! Trong lòng cực kỳ không cam lòng!
Nàng cho rằng mười hai chị em của bọn họ có thực lực chống lại Ninh Úc, hơn nữa cùng với thuốc mà các nàng mang đến, dù đối phương có ba ngàn kỵ binh của Long Thành Vô Cực cũng không thắng nổi các nàng, nhưng các nàng nhiều người như vậy, nhiều thuốc như vậy, còn sử dụng bầy sói để làm tổn hao sinh lực, cuối cùng bên phía Ninh Úc này chỉ còn khoảng một trăm người, thế nhưng một hiệp cũng chưa chống đỡ được!
Dùng thuốc đối với một trăm người kia thì không vấn đề gì, đáng sợ chính là Ninh Úc này! Nếu không phải mới vừa rồi hắn vội vã đi cản ngựa, thập nhị tỷ muội các nàng, chỉ sợ đều chết sạch!
Xem ra đối phương đối với bọn sói kia cũng không dùng đến vài phần sức lực, mãi đến khi các nàng ra tay với Tuyết Liên, hắn mới lộ ra thực lực, mà thực lực này, làm các nàng dường như đối mặt với một ngón núi cao! Không