Chín năm trước, Phùng Tố Y mười lăm tuổi.Vào một buổi sáng mùa đông đẹp trời, quản gia dẫn cô ra ngoài chơi. Rất vô tình là người quản gia đó dẫn cô đến vùng Trạch La - vì ở đó đang mở hội làng. Vì không quen đường và rất nhiều người qua lại nên Phùng Tố Y đã đi lạc giữa một biển người xa lạ.Khi hoàng hôn buông xuống, mùa đông nên sắc trời đã tối sầm. Phùng Tố Y một mình lang thang giữa đường phố thì bất chợt có tiếng gọi:"Bạn ơi...bạn làm rớt đồ này..."Phùng Tố Y nghe giọng nói yếu ớt, mệt mỏi thì dừng chân lại. Cô ngoảnh mặt lại và gặp được Hạ Anh.Khoảnh khắc quay đầu lại, Phùng Tố Y vô cùng ngạc nhiên khi thấy một cậu bé chừng chín, mười tuổi. Cậu bé đó đã mất đi đôi chân của mình. Trong cái lạnh giá của mùa đông, cậu chỉ mặc mỗi bộ quần áo mỏng manh, rách rưới. Nhưng đôi mắt cậu rất đẹp, nó sáng lên một tia hy vọng.Phùng Tố Y đã nhiều lần gặp những người hành khất, khi đó những người vệ sĩ của cô đã vội kéo tay cô đi rồi để lại chút tiền cho họ. Nhưng Phùng Tố Y chưa từng gặp người nào như cậu cả.Bởi vì thứ cô làm rớt là một túi đựng tiền nhỏ rất đẹp.Hạ Anh đã không vì hoàn cảnh của mình mà lấy chiếc túi đó, thậm chí là đã trả lại cho cô.Lúc đó Phùng Tố Y đã rất cảm kích cậu, không vì lòng tham mà lấy đi chiếc túi mẹ cô tự tay làm cho mình. Phùng Tố Y nhặt chiếc túi lên và nói lời cảm ơn với cậu. Lúc đó hai bàn tay nhỏ bé của cậu giơ ra. Phùng Tố Y biết cậu muốn gì. Nhưng...thật xấu hổ, đó là túi đựng tiền của Phùng Tố Y mà trong túi lại chẳng có lấy một xu. Bởi Phùng Tố Y đâu có ra ngoài một mình.Phùng Tố Y nhìn cậu, vẫn ánh mắt hy vọng, chờ đợi đó khiến cô rất áy náy.Phùng Tố Y cúi đầu nói:"Xin lỗi cậu, thực sự tớ không có một đồng nào để cho cậu cả!"Nói xong cô vội vàng cầm lấy hai bàn tay nhỏ bé kia và liên tục cúi đầu xin lỗi.Hạ Anh cũng không trách Phùng Tố Y, cậu mỉm cười nói:"Không sao đâu, cậu...như vậy cũng là cho tớ rồi!"Nụ cười của cậu ngây thơ, trong sáng vô cùng. Phùng Tố Y rất bất ngờ, lúc sau cô cũng nhận ra: Cả cô nữa, cô cũng nhận được thứ gì đó của cậu.Phùng Tố Y vốn là người thượng lưu, cô ăn mặc sạch sẽ. Còn cậu chỉ là người hành khất khổ sở, bẩn thỉu. Những người khác thì chắc chắn sẽ xua đuổi cậu, nhưng Phùng Tố Y không làm vậy. hai bàn tay cô lại nắm chặt lấy đôi tay gầy gò đáng thương của cậu. Cô biết tại sao cậu không giận mình, mà cậu còn nở nụ cười thật tươi. Nụ cười đó đã chạm đến trái tim Phùng Tố Y. Phùng Tố Y đã yêu Hạ Anh. Mặc kệ cậu là kẻ hành khất, mặc kệ cậu có tàn phế đi chăng nữa, Phùng Tố Y vẫn muốn đưa cậu về Phùng gia...Tuy nhiên, Phùng Tố Y vẫn đang bị lạc... Nhìn cơ thể cậu bé nhỏ đang run lên vì lạnh , Phùng Tố Y không ngại ngần gì mà cởi bỏ chiếc áo choàng bông ấm áp để khoác lên cho cậu. Hạ Anh vội vàng từ chối.Phùng Tố Y cười nhẹ:"Tớ không có tiền...ngại quá, cậu cầm tạm nhé!"Hạ Anh đỏ mặt nhận chiếc áo đó. Không biết tại sao nhưng khi nhìn cậu khoác chiếc áo đó, cậu đã nói:"Thật ấm áp!", Phùng Tố Y rất vui. Bởi vì khi nhìn người mình yêu vui vẻ thì bản thân cũng thấy hạnh phúc rồi.Phùng Tố Y mặc kệ cậu có thấp hèn, dơ bẩn đến thế nào, cô đã ngồi xuống trò chuyện với cậu. Và Phùng Tố Y đã hát cho cậu nghe một khúc nhạc do cha cô sáng tác. Chỉ có cha, mẹ và cô biết khúc nhạc đó và giờ cô đã hát cho cậu nghe. Hạ Anh say sưa lắng nghe khúc hát.Một lúc sau, Phùng Tố Y đã nghe tiếng quản gia gọi mình. Cô đứng lên chạy đến chỗ quản gia nói muốn đưa cậu về. Phùng Tố Y nhớ rất rõ, trước khi rời đi cô đã nói với cậu:"Hãy chờ tớ, tớ muốn đưa cậu về nhà...Kia rồi, quản gia nhà tớ kia!"Sau đó cô chạy đi. Nhưng vì đã đưa chiếc áo khoác của mình cho cậu, giữa trời đông giá rét cô đã bị sốt nặng.Quản gia rất lo lắng:"Tiểu thư, sao người cô lạnh thế? Áo khoác của cô đâu?"Cố quên đi mệt mỏi, Phùng Tố Y cũng chỉ nói được mấy từ rồi ngất xỉu:"Quản gia...cậu ấy, mau đưa..."Quản gia đã đưa cô về