Dưới căn hầm tối, dù là buổi trưa ánh nắng không thể lọt tới nơi này, Phùng Tố Y thoải mái ngồi trên chiếc ghế duy nhất, xung quanh có rất nhiều thủ hạ của cô. Và còn một người khác nữa, một người nam nhân tướng mạo bình thường đã kiệt sức nằm trên sàn. Người đàn ông này từ sáng đến giờ đã chịu sự tra tấn rất dã man của Phùng Tố Y: tứ chi đã bị gãy hết, khuôn mặt bê bết máu không thể nhận dạng, tấm lưng trần in vô số vết roi, vết bàn ủi,...Qua một thời gian dài, hắn đã bất tỉnh. Nhưng không dừng lại ở đó, Phùng Tố Y lệnh cho thủ hạ đổ xuống người hắn một xô nước muối. Nước muối đổ lên, các vết thương rách lớn hơn khiến máu chảy ào ra, hắn thống khổ kêu lên...Phùng Tố Y đã tìm ra kẻ lén lút báo tin cho Lưu Quách Tường.Tối hôm qua, điện thoại của Giang Phong gọi tới kể với cô về một số thông tin của Lưu Quách Tường, đang nói giữa chừng thì Giang Phong có chút lo lắng:"Tiểu thư, bên cô ổn chứ?""Sao anh hỏi vậy?""Tôi nghe chỗ cô có tiếng rè rè khó nghe lắm...Âm thanh này giống như...""Tiếng rè! Máy nghe trộm!" Phùng Tố Y nghi hoặc nhìn xung, cô lắng tai nghe âm thanh đó phát ra từ đâu.Ánh mắt cô ngừng lại khi nhìn lọ hoa đặt cạnh bàn, lọ hoa bị cô ném vỡ lúc trước đã được thay lọ mới. Nhưng cô đâu có yêu cầu thay cái khác.Phùng Tố Y cười lạnh rồi thẳng tay đập vỡ lọ hoa. Trong đống thủy tinh, Phùng Tố Y tìm được một thiết bị nghe lén siêu nhỏ đang phát tín hiệu. Cô lập tức ra lệnh:"Giang Phong, anh tập hợp tất cả những thủ hạ khác về đây, không được bỏ sót một người nào cả!""Rõ!"Rất đơn giản để tìm ra kẻ địch, Phùng Tố Y chỉ cần xét nghiệm dấu vân tay trên thiết bị nghe lén, ngoài dấu vân tay của cô thì những người thủ hạ khác có cùng dấu vân tay trên đó sẽ là người báo tin cho Lưu Quách Tường... Và kết quả kiểm tra xong, có duy nhất một người. Cô dùng sức bẻ hết chân tay hắn, cho thủ hạ tra tấn hắn mà hắn không nói một từ nào cả..."Tao hỏi lại lần nữa, Tiểu Anh ở đâu?"Hắn im lặng, Phùng Tố Y đứng dậy, dùng tay nâng cằm hắn lên:"Mày không còn đủ sức để nói chuyện nữa à?"Đối diện với ánh mắt của Phùng Tố Y, hắn không hề run sợ, giọng hắn đủ để Phùng Tố Y và những người xung quanh nghe được:"Phùng Tố Y... mày giết tao đi!""Rất đáng khen cho một con chó trung thành với chủ...Xem ra công sức của bọn tao nãy giờ công cốc hết rồi!" Phùng Tố Y nói xong đứng dậy, rút khẩu súng ra bắn liên tiếp vào lồng ngực hắn. Bắn đến khi khẩu súng trên tay cô đã hết đạn, nhưng vẻ mặt tối tăm của cô cực kì đáng sợ.Giang Phong vội cản:"Tiểu thư, hắn chết rồi!"Phùng Tố Y dừng lại, buông khẩu súng xuống. Lúc này có người chạy vào báo tin:"Tiểu thư, chúng tôi tìm được kẻ lén lút gửi cuộn phim cho cô rồi!"Thở ra một luồng khí lạnh, Phùng Tố Y trầm giọng:"Lôi kẻ đó vào đây!""Rõ!"Thủ hạ lôi tới một người đàn ông đã ngoài 40. Người đàn ông đó quỳ dưới chân Phùng Tố Y, sợ hãi cầu xin:"Phùng tiểu thư...xin tha mạng!"Phùng Tố Y không nhiều lời, lập tức vung chân đạp hắn ngã ập xuống. Hắn nằm trên sàn choáng váng phun ra một ngụm máu tươi, thủ hạ tiếp tục kéo hắn quỳ dậy. Phùng Tố Y túm cổ áo hắn, giọng đe dọa:"Kẻ đã đưa mày cuộn phim đó giờ đang ở đâu?""Tiểu thư, tôi thậm chí còn không biết chính xác ai đã đưa cuộn phim...""Mày đùa với tao à?""Phùng tiểu thư, tôi thật sự không biết. Cuộn phim đó đã qua tay nhiều người lắm...""Vậy mày là kẻ cuối cùng nhận gửi cuộn phim?""Đúng...tôi...""Coi như mày xui xẻo rồi! Giết!"Hắn chưa kịp phản ứng thì viên