Tại nghĩa trang.Phùng Tố Y khom lưng xuống đặt trước ngôi mộ của mẹ cô một đóa hoa cúc vàng.Cô đứng lặng ở đó một lúc lâu rồi nói:"Được rồi, chúng ta đi thôi."Giang Phong đứng đằng sau cô:"Xong rồi à? Em có chắc không?"Phùng Tố Y gật đầu:"Những điều tôi muốn nói thì cũng nói hết rồi. Hơn nữa nếu ở đây thêm chút nữa, tôi nghĩ sẽ không kìm chế được cảm xúc."...Giang Phong lái xe đưa cô về bệnh viện. Trên đường đi, Phùng Tố Y ngồi tựa lưng vào ghế, vẻ mặt âm trầm suy nghĩ điều gì đó.Giang Phong đang tập trung lái xe thì cô nói:"Cảm ơn anh đã đi cùng với tôi. Tâm trạng tôi không tốt lắm nên cũng không thể tập trung lái xe."Giang Phong hơi ngạc nhiên:"Sao em lại khách sáo với tôi thế, tiểu thư?"Phùng Tố Y bối rối đến ngượng ngùng:"Tại vì... lúc nãy anh... những gì anh đã nói với tôi... để đáp lại tình cảm đó, có lẽ tôi nên thay đổi cách cư xử với anh..."Giang Phong bỗng bật cười:"Dù tôi có nói vậy thì cũng không thể thay đổi vai vế giữa tôi với em. Em vẫn là chủ nhân của tôi...ừm...lúc nãy tôi hành động như vậy có chút không phải. Mong em lượng thứ!""Không sao!""Tiểu thư, tính cách của em trưởng thành từ khi nào vậy?""Có lẽ là... lúc tôi đối diện với mẹ ở dưới địa ngục. Lúc đó tôi đã hiểu ra được rất nhiều chuyện.""Phu nhân đúng là người mẹ tốt nhỉ?""ỪM!"Im lặng một lúc, Giang Phong ấp úng hỏi:"Tiểu thư...lúc đó, em nghĩ gì về tôi!"Trước thái độ ái ngại của Giang Phong, Phùng Tố Y lại tươi cười:"Không phải anh vẫn đẹp trai như thường hay sao?"Giang Phong đỏ mặt:"Em nói thật chứ?""Thật mà! Lúc đó anh ngầu lắm!"Giang Phong thỏa mãn khi nhận được câu trả lời, ngấm ngầm vui thích trong lòng.Phùng Tố Y cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều. Cô thì thầm:"Cảm ơn vì tất cả, Giang Phong!"...Sáng hôm sau.Hạ Anh tỉnh lại, mơ màng nhìn tấm trần nhà màu trắng rồi nhớ lại sự việc ngày hôm qua. Lời nói thúc giục của Phùng Tố Y vẫn vang lên trong tâm trí cậu."Tố Y!" Vừa nghĩ đến thôi cậu liền bật người ngồi dậy.Lạ thật! Hạ Anh cảm thấy cơ thể không còn đau đớn gì nữa.Đúng lúc đó Hàn Diệu, An Nguyệt Tú bước vào.Thấy Hạ Anh tỉnh lại, Hàn Diệu reo lên:"A, tỉnh rồi sao? Chúc mừng nhé! Mạng của nhóc đúng là lớn thật!"Hàn Diệu đến gần vò đầu cậu rồi nói với giọng đầy tiếc rẻ, như không muốn cậu tỉnh lại.Hạ Anh hiểu ý bèn đáp lại:"Vâng, cảm ơn anh đã quan tâm!"An Nguyệt Tú hỏi han:"Em thấy trong người sao rồi?""Rất khỏe ạ!"An Nguyệt Tú ngạc nhiên:"Thật sao? Em đã trải qua cuộc cấp cứu gay go lắm đấy?""Em khỏe rồi! Nhưng mà, Tố Y đâu rồi chị?""Y Y sao? À, nói thế nào nhỉ?... Cả đêm qua cậu ta thức để canh chừng xem tim nhóc có ngừng đập nữa hay không? Tờ mờ sáng cậu ta mới chợp mắt, hiện đang nằm ở phòng khác rồi!" Hàn Diệu trả lời.Hạ Anh áy náy:"Xin lỗi, là do em nên..."An Nguyệt Tú nói:"Em đừng lo, em và Y Y thực sự đã bình phục rồi. Đó là niềm hạnh phúc không gì có thể sánh bằng, phải không Hàn Diệu?""À...ừ! Lát gặp Y Y, nhóc mày nhớ cảm ơn cậu ấy là được rồi!""Vâng!"..."Chào buổi sáng!" Phùng Tố Y bước vào ngay sau đó.Hàn Diệu, An Nguyệt Tú mỉm cười thay cho câu chào."À, tớ nhớ mình còn chuyện phải làm. Đi thôi Hàn Diệu.""Hả? Cả tớ nữa sao?"An Nguyệt Tú kéo Hàn Diệu ra khỏi phòng nhường lại không gian riêng cho Phùng Tố Y và Hạ Anh.Phòng Tố Y thong thả kéo ghế ngồi cạnh giường.Hạ Anh mở lời:"À, Tố Y... cảm ơn chị vì những gì chị đã làm cho em."Phùng Tố Y mỉm cười:"Thế à? Tiểu Anh trưởng thành rồi nhỉ?"Cậu vui vẻ gật đầu:"Vâng!"Phùng Tố Y tay chống cằm, thích thú hỏi:"Chúng ta chính thức yêu nhau rồi nhỉ?""Đúng vậy.""Vậy thì gọi chị là Y Y được chưa?""Được ạ!""Em đúng là bảo bối ngoan!"Phùng Tố Y đưa tay lên xoa đầu cậu."Y Y, em cảm thấy cơ thể khỏe mạnh lắm rồi nên em xuất viện được chưa?"Ngẫm nghĩ một lúc, Phùng Tố Y nói:"Được rồi, hôm nay là ngày..."Mở điện thoại lên, ngay sau đó cô hoảng hốt đứng phắt dậy..."Sao thế, Y Y!""Không có gì đâu... Em thay quần áo đi, chị sẽ đi xuống làm thủ tục xuất viện.""Vâng!" Hạ Anh thấy lạ, dường như Phùng Tố Y đang giấu giếm chuyện gì đó!Phùng Tố Y làm thủ tục xong, hai người chuẩn bị rời khỏi thì gặp An Nguyệt Tú và Hàn Diệu đang chờ ở ngoài.Phùng Tố Y trêu chọc:"Hai cậu...tưởng bận việc mà nhỉ?"Hàn Diệu ấm ức:"Chịu... tớ có bận gì đâu. Tự nhiên Nguyệt Tú lôi ra ngoài ấy chứ?"An Nguyệt Tú:"À thì..."Phùng Tố Y mỉm cười:"Dù sao cũng đông đủ ở đây rồi, để tớ mời mọi người đi ăn trưa!""Nhất trí!" Hàn Diệu vui thích.Họ đến một nhà hàng sang trọng thưởng thức bữa trưa.Xong xuôi, Hàn Diệu và An Nguyệt Tú lần này bận việc thật nên rời đi trước.Bàn ăn còn lại cậu và Phùng Tố Y. Hạ Anh nói:"Y Y, chúng ta về nhà thôi.""Về nhà à?" Phùng