Tên cướp dừng xe lại ở một bờ sông. Hắn thô bạo ném cậu ra ngoài, chĩa súng vào cậu to tiếng quát:"Tại sao mày còn sống?"Hạ Anh ngơ ngác không hiểu ý tứ của hắn:"Ông biết tôi sao?"Tên cướp này chính là gã giết người rồi đẩy Hải Duy xuống sông vào một năm trước. Hắn nhắc lại thì mọi kí ức đó ùa về trong tâm trí Hạ Anh. Cậu không tỏ ra sợ hãi, bình tĩnh nói:"Ông giết người, mưu sát tôi rồi bây giờ còn cướp giật giữa ban ngày. Tôi khuyên ông nhanh chóng ra đầu thú đi!""Câm miệng!" Hắn trợn mắt quát to.Hạ Anh lại nhếch miệng cười:"Không đầu thú cũng được, ông phải nhanh chóng rời khỏi đây, Y Y mà đuổi kịp thì ông chết chắc!"Đoàng! Hắn nổ súng. Nhưng Hạ Anh đã được thủ hạ của Phùng Tố Y huấn luyện quân sự vài buổi nên cậu đã mạnh mẽ hơn trước nhiều. Lúc nãy là đột ngộ quá nên cậu không để ý được viên đạn bay tới. Giờ thì cậu tập trung cao độ, thấy được đường đạn có thể dễ dàng tránh. Cậu chạy tới siết chặt cổ tay đang cầm súng của hắn, ép hắn buông ra. Nhưng lực từ tay cậu vẫn chưa đủ mạnh. Cả hai giằng co mãi, hắn cũng không buông khẩu súng ra.Đoàng! Bất chợt súng cướp cò bắn thẳng một phát về phía trước. Đúng lúc đó "Tiểu Anh", Phùng Tố Y xuất hiện vội vàng gọi tên cậu.Hạ Anh hốt hoảng nói to:"Y Y, cẩn thận!"Viên đạn bay về phía Phùng Tố Y, nhưng cô cũng dễ dàng tránh được. Hạ Anh vì lo lắng cho Phùng Tố Y nên sơ ý thả lỏng tay, tên cướp chĩa súng vào Hạ Anh bắn một nhát vào chân cậu."Thằng khốn!" Phùng Tố Y tức giận lao tới.Hạ Anh lảo đảo, đứng không vững rồi trượt chân ngã xuống sông.Tên cướp định bỏ chạy nhưng bắt gặp ánh mắt rực sát khí của cô, chân hắn còn không cử động nổi...Đoàng! Đoàng! Hắn run run nổ hai phát súng:"Mày đừng có qua đây..."Phùng Tố Y nghiêng đầu tránh rồi bước đến gần hắn. Cô siết chặt nắm đấm ở bàn tay phải sau đó tung ra một quyền vào mặt tên cướp. Mặt hắn đỡ trọn cú đấm của cô. Một đấm này trực tiếp đánh bay hai cái răng của hắn, chỉ thấy bọt máu tươi từ trong miệng hắn tuôn ra ào ạt, cả người nằm gục dưới đất không động đậy. Chưa hết, Phùng Tố Y nhặt cây súng từ dưới mặt đất lên rồi ngay lập tức nổ súng bắn thủng đầu tên cướp đó!Một vài thủ hạ của Phùng Tố Y bước tới, cô đưa khẩu súng cho thủ hạ nói:"Đốt cái xác rồi chôn đi!""Rõ! Tiểu thư, chúng tôi lần theo dòng nước chảy tìm được Hạ thiếu rồi, vết thương cũng không nghiêm trọng, cậu ấy đang ở bệnh viện""Ừ! Làm tốt lắm!"Thủ hạ cúi đầu xong lập tức hủy tiêu xác chết. Phùng Tố Y thì lái xe tới bệnh viện.Phùng Tố Y bước vào phòng bệnh, thấy Hàn Diệu và An Nguyệt Tú cũng ở đó:"Hai cậu..."An Nguyệt Tú:"Bọn tớ nghe nói thằng nhóc bị thương nên tới đây."Phùng Tố Y:"Cảm ơn hai cậu đã quan tâm, em ấy chỉ bị thương nhẹ thôi."Đúng lúc đó, thân thể nằm trên giường bệnh kia khẽ cử động rồi tỉnh lại."Tiểu Anh!"Phùng Tố Y vui vẻ đến bên cậu.Cậu nhìn xung quanh, khẽ chớp mắt vài cái như chưa hiểu chuyện gì. Phùng Tố Y thấy vẻ mặt đờ đẫn của cậu vội hỏi:"Tiểu Anh, em sao vậy? Còn đau không?"Cậu vẻ mặt đề phòng, cả người lui về phía sau một chút. Cả ba đều ngỡ ngàng với hành động của cậu.Cậu nói:"Phùng Tố Y, cô gọi tôi là gì?"Phùng Tố Y lướt nhìn hai người đứng bên cạnh, tâm trạng lo lắng hỏi:"Em là Hạ Anh?""Hạ Anh là ai? Cô mất trí à? Tôi là Hải Duy!"Phùng Tố Y như bị sét đánh ngang tai...Hàn Diệu lên tiếng:"Nhóc mày còn nhớ mình bị ngã xuống sông không?"Hải Duy ngẫm nghĩ chốc lát rồi gật đầu."Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"Phùng Tố Y đến gần, một tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, ánh mắt đầy hi vọng trông chờ vào câu hỏi vừa đặt ra.Hải Duy nói:"Tôi 20, sao thế?"Lúc này mọi hy vọng của Phùng Tố Y đổ sông đổ bể, Hạ Anh vừa mới sinh nhật xong, phải 21 rồi. Thế mà cậu ta nói 20, Hàn Diệu nhắc chuyện cậu ta ngã xuống sông không phải là vừa mới xảy ra, mà là cậu ta nói về một năm trước bị đẩy xuống sông... Người trước mặt Phùng Tố Y không phải Hạ Anh, linh hồn của Hải Duy đã quay về. Thế Hạ Anh đã đi đâu??? Đừng có nói linh hồn em ấy đã tan biến rồi...Hàn Diệu cũng hiểu ra tình hình. An Nguyệt Tú thắc mắc:"Thật sự có cả chuyện này! Quá là khó tin!!!"Hàn Diệu:"Phải làm sao đây?"Phùng Tố Y đang yên đang lành, bàn tay đột nhiên dùng lực đâm móng tay nhọn vào bả vai cậu, một ít máu chảy ra. Hải Duy nhíu mày hét lên!"Y Y, cậu làm gì vậy?"Hải Duy nhìn lên... thấy Phùng Tố Y mái tóc rũ rượi, hai mắt đỏ lừ, sắc mặt tối tăm. Cô miệng lẩm bẩm:"Ngươi không phải em ấy! Ta không cần ngươi! TRẢ TIỂU ANH CHO TA!!!"Phùng Tố Y rống lên một hồi, âm thanh inh ỏi khiến người khác ù tai..."Cô làm gì vậy? Buông ra!"Hải Duy liên tục giãy dụa như không thể thoát khỏi bàn tay nặng như sắt kia đang cứa mạnh vào bả vai mình.Phùng Tố Y... điên rồi!"Mau! Lập tức tới dòng sông đó rồi nhảy xuống cho ta, như vậy em ấy sẽ trở về với ta!"Nói xong, Phùng Tố Y thô bạo lôi cậu từ trên giường đập mạnh xuống mặt đất. Cả người đập mạnh trên sàn đá, Hải Duy cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bị đảo lộn hết rồi. Toàn thân thì đau đớn, đầu óc thì choáng váng, miệng hộc ra một bọt máu tươi...Hàn Diệu, An Nguyệt Tú cả kinh, chạy vào lôi cô ra. Nhưng sức của Phùng Tố Y phải bằng cả trăm người, cô vẫn giữ chặt bả vai Hải Duy gằn giọng:"Ta sẽ tự tay dìm ngươi xuống sông, em ấy sẽ về với ta!"Phùng Tố Y dùng sức ở tay xoay bả vai cậu đến "rắc" một tiếng, đồng thời Hải Duy lập tức run lên, cả người đổ mồ hôi lạnh, hai mắt mở to cảm nhận đau đớn ở bả vai.Bả vai cậu trật khớp rồi!Cậu nằm gục trên sàn đá, không nhúc nhích. Phùng Tố Y thì vẫn kéo lê cậu bước đi.Hàn Diệu tái mặt:"Tú Tú... mau nghĩ cách gì đi!"An Nguyệt Tú hớt hải nói:"Cậu cứ giữ chặt Y Y!"Rồi cô chạy đến lấy một kim tiêm chứa thuốc gây mê để sẵn trên bàn đâm thẳng vào vai Phùng Tố Y. An Nguyệt Tú cũng là bác sĩ, có kĩ năng đâm đúng mạch, Phùng Tố Y lập tức ngã xuống bất tỉnh.Cô chạy tới đỡ Hải Duy dậy:"Đừng sợ, em an toàn rồi!"Cơ thể cậu vẫn run lên cầm cập...An Nguyệt Tú:"Hàn Diệu, cậu đưa Y Y qua phòng khác, để Hải Duy yên tĩnh một chút!""Ừ."Hàn Diệu bế Phùng Tố Y ra khỏi phòng.An Nguyệt Tú đỡ cậu nằm lên giường, tay tay băng bó lại vết thương cho cậu."Hải Duy, em đừng lo lắng. Ừm... Y Y, chỉ là nhất thời nổi nóng nên..."Hải Duy vẫn nằm gục xuống ôm đầu run rẩy. An Nguyệt Tú thở dài:"Vậy thôi, chị không làm phiền. Em nghỉ ngơi đi."Vài tiếng sau, Phùng Tố Y tỉnh lại, cô nằm trên giường, thấy An Nguyệt Tú ngồi bên cạnh.Phùng Tố Y nghĩ lại mọi chuyện, khẽ nói:"Cảm ơn đã cản tớ lại...""Xem ra cậu bình tĩnh lại rồi nhỉ?""Ừ!"An Nguyệt Tú chất vấn:"Tớ biết cậu đang lo lắng cho Hạ Anh, nhưng cũng không được ích kỉ như vậy, dù gì đó là thân xác của Hải Duy!""Tớ biết!" Trầm lặng giây lát, Phùng Tố Y nói:"Thằng nhóc thế nào rồi?""Trật khớp vai, tớ sơ cứu rồi không có gì nguy hiểm nữa."Phùng Tố Y bước xuống giường. An Nguyệt Tú vội hỏi:"Cậu đi đâu?""Phải đi xin lỗi nó chứ?""Nhớ phải bình tĩnh đấy!"...Phùng Tố Y mở cửa phòng ra, Hải Duy thấy cô, cơ thể như bị điện giật vội vội vàng vàng lao xuống mặt đất.Phùng Tố Y hốt hoảng chạy tới đỡ, lại thấy cậu ta quỳ gối xuống rồi dập đầu trước mặt cô.Giọng nói đứt quãng đến đáng thương:"Xin lỗi... tôi biết lỗi rồi. Tôi không nên chọc giận cô. Tôi sẽ... viết... viết kiểm điểm 100 lần... Xin lỗi..."Phùng Tố Y biết cậu ta đang nói về chuyện trước khi rời khỏi nhà. Quả đúng như cô nói, nếu Phùng Tố Y thật sự tức giận thì cậu chỉ có quỳ gối khóc lóc van xin cô...Nhìn thiếu niên bị cô làm cho hết hồn hết vía, Phùng Tố Y trong lòng thấy ân hận. Nếu Hạ Anh thấy cảnh tượng này chắc cũng hoảng sợ đến phát ngất...Phùng Tố Y nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi lên giường, nhỏ giọng nói:"Ta mới là người phải xin lỗi. Lúc nãy ta không kìm chế được cảm xúc nên làm ngươi bị thương. Ngươi còn đau không?"Chạm nhẹ lên vai cậu hỏi, Hải Duy lắc đầu khẽ nói:"Cô có giận tôi